Tôi vẫn luôn đòi ly hôn, mẹ Vương lại quỳ trước cổng đơn vị khóc lóc ầm ĩ, thêm vào đó là áp lực từ bố Trần Vĩ – ông ta suốt ngày mặt đen sì, ép Trần Vĩ nhanh chóng giải quyết chuyện này.
Trước áp lực từ ba phía, Trần Vĩ cắn răng gửi cho tôi một thỏa thuận ly hôn.
Sau đó nhắn tin:
"Ly hôn cũng được, nhưng cô phải trả lại sính lễ tôi đã đưa lúc trước."
Tôi: "??? Mặt dày thật đấy?"
Hắn: "Không chịu trả chứ gì? Tôi biết ngay mà, cô lấy tôi chỉ vì tiền nhà tôi thôi. Không trả thì tôi kiện cô đấy!"
Tôi lập tức thu thập lại toàn bộ chi tiêu suốt những năm qua.
Sau đó, tôi kéo tất cả họ hàng nhà hắn, đồng nghiệp, bạn bè chung, thầy cô, bạn học… vào một nhóm chat.
Tôi đăng ảnh chụp đoạn tin nhắn hắn đòi lại sính lễ, kèm theo:
"Sính lễ: 80.000 tệ. Sau khi cưới, anh ta ép tôi bỏ tiền ra sửa nhà: 200.000 tệ. Tiền mua điện thoại, máy tính, quần áo cho anh ta: 30.000 tệ. Chi phí sinh hoạt chung: 60.000 tệ. Tiền khám thai, sinh con: 20.000 tệ."
"Tôi cũng không muốn chiếm lợi, hai khoản sau chúng ta chia đôi. Tính ra, anh ta còn nợ tôi 190.000 tệ. Chuyển tiền đi!"
Nhóm chat có 500 người, ban đầu chỉ có vài tin nhắn hỏi "???", nhưng rất nhanh sau đó, nhóm nổ tung:
"Mẹ kiếp, bao năm nay toàn tiêu tiền của vợ, thế mà còn dám nói cô ấy hám tiền nhà mình?"
"Đúng là vừa xấu vừa nhiều chuyện! Con cái đã có rồi mà còn đòi sính lễ, phải bắt hắn bồi thường tổn thất tinh thần mới đúng!"
"Làm sai trước mà vẫn ngang nhiên như vậy, đúng là buồn nôn! Làm sao mà tôi lại có đồng nghiệp như thế này cơ chứ!"
…
Bố Trần Vĩ lập tức lên tiếng, tag thẳng con trai:
"Đừng làm mất mặt nữa, mau chuyển tiền cho Tiểu Tạ đi!"
Trong khi nhóm chat vẫn đang xôn xao, ông ta lại vội vã nhắn thêm:
"Tiểu Tạ, lần này là Trần Vĩ sai. Làm bố, tôi thay mặt nó xin lỗi cô. Căn nhà hai đứa từng ở, cứ xem như bù đắp cho cô. Sau này, tiền cấp dưỡng hàng tháng chắc chắn sẽ không thiếu phần của cô."
Rất nhanh, 190.000 tệ được chuyển khoản đến. Tôi cũng chẳng dây dưa nữa, lập tức cùng hắn đến cục dân chính.
Cầm được giấy ly hôn, tôi dẫn con gái dọn vào căn nhà kia.
Hàng xóm ai cũng biết chuyện, mỗi lần thấy tôi lại không quên tám chuyện đôi câu.
Ví dụ như sau khi ly hôn, bố Trần Vĩ bắt hắn nghỉ việc luôn, còn bản thân ông ta cũng xin nghỉ hưu sớm.
Đáng tiếc cả đời làm việc cần mẫn vốn còn có thể thăng thêm một bậc, vậy mà một trận náo loạn thế này khiến ông ta mất hết mặt mũi, chẳng dám ở lại đơn vị nữa.
Trước đây, cuối tuần ông ta rất thích mang lồng chim đi dạo, trêu chó đùa mèo, giờ thì cả cửa cũng không dám bước ra.
Hai năm sau, tôi lại nghe tin Vương Hiểu Lệ có thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lần này, cô ta được thế nhờ con trong bụng, ép Trần Vĩ đi đăng ký kết hôn.
Nhưng chuyện này lại thành trò cười cho thiên hạ.
Ai thấy cô ta cũng mỉa mai:
"Người bản địa nào mà chưa từng thấy cái m.ô.n.g trắng nõn của cô ta chứ? Đàn bà như thế, ai biết cái thai kia là của ai?"
Vương Hiểu Lệ tức đến phát run, về nhà khóc lóc ầm ĩ, bắt Trần Vĩ tổ chức đám cưới linh đình để lấy lại danh dự cho mình.
Nhưng tổ chức đám cưới rình rang thì cần tiền, mà Trần Vĩ lại chẳng có xu nào.
Hắn đành phải quay về xin tiền bố.
Bố hắn tức giận, đá thẳng vào m.ô.n.g hắn một cú, mắng lớn:
"Thằng súc sinh! Bây giờ đồng nghiệp, họ hàng, hàng xóm láng giềng, ai mà không biết chuyện xấu nhà mình? Mày còn muốn làm đám cưới to? Mày bị ngu hay bị cửa kẹp đầu thế? Mày không biết xấu hổ, nhưng tao còn biết!"
Cuối cùng, đám cưới cũng chẳng tổ chức nổi, Vương Hiểu Lệ chỉ xách vài bộ quần áo dọn vào ở cùng Trần Vĩ.
Vì nuôi con trai, cô ta lại ép hắn ra ngoài kiếm tiền.
Nhưng hắn mới học hết cấp hai, chẳng có kỹ năng gì.
Hồi nhỏ có học được chút nghề sửa xe đạp từ ông nội, thế là hắn bày một quầy sửa xe gần khu dân cư.
Nhưng chẳng mấy ai sửa xe đạp nữa, mà hễ ai nhìn thấy hắn đều che miệng cười trộm.
Mọi người gặp hắn đều gọi bóng gió:
"Chào 'Trần Tiểu Xử Trưởng' nhé!"
Hắn xấu hổ đỏ mặt, lập tức thu dọn đồ đạc, xách xe chạy thẳng về nhà.
Kết quả, Vương Hiểu Lệ lại trách hắn vô dụng, hai người lại lao vào đánh nhau một trận.
8
Không lâu sau, tôi thấy Trần Vĩ đăng lên vòng bạn bè rằng Vương Hiểu Lệ đã sinh con.
Giống như kiếp trước, vẫn là một đứa con trai.
Tôi cất điện thoại, cười nhạt, chẳng mấy bận tâm.
Cuộc sống cứ thế bình thản trôi qua.
Chớp mắt, con gái tôi – Phán Phán – đã học đến lớp sáu.
Bao năm qua tôi chăm sóc con từng li từng tí, Phán Phán cũng rất nỗ lực, vừa giỏi vừa ngoan, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh xuất sắc.
Tôi và Trần Vĩ chưa từng gặp lại nhau.
Hắn có con trai rồi, cũng chẳng nhắc đến chuyện muốn gặp Phán Phán, tôi thì càng rảnh rang.
Chỉ cần hắn nộp đầy đủ tiền cấp dưỡng hàng tháng là được.