1
Tôi là đại ca của khu chung cư Ánh Dương này, một con Mi Mi… à nhầm, một con mèo đen khí phách lẫm liệt.
Mấy con người ở khu chung cư cứ luôn miệng gọi tôi là Mi Mi, thật là ghét mà, làm tổn hại đến hình tượng uy phong của tôi.
Nhưng mà Mi Mi hình như là cách loài người gọi thủ lĩnh thì phải, bởi vì trong khu chung cư này, bất kể già trẻ gái trai, hễ cứ gọi Mi Mi xong là y như rằng họ sẽ dâng đồ ăn cho tôi.
Trong khu chung cư có một ông cụ, là giáo viên về hưu, ông ấy từng nói một câu: “Ăn cây nào rào cây nấy.”
Mèo tôi đây không cần tiền, nhưng mèo tôi ăn đồ người ta cho, thì cũng phải giúp người ta trừ tai họa.
Thế nên, dưới sự nỗ lực của tôi, khu chung cư Ánh Dương này không hề có nỗi lo chuột bọ.
Con người sợ chuột nhất đấy.
Mấy đứa nhóc ranh trong khu chung cư thích bộ lông đen bóng mượt của tôi, bọn nó cứ dán mắt vào tôi thèm thuồng: “Mi Mi ơi, mày mập ú nu dễ thương quá à, cho tao sờ một cái có được không?”
Cái gì mà mập ú với dễ thương chứ?
Đồ nhóc ranh vô lễ!
Tôi đây rõ ràng là mèo oai phong lẫm liệt!
Cái từ “oai phong lẫm liệt” này cũng là tôi học lỏm được từ ông cụ đó, lần trước ông ấy giảng bài về thế giới động vật cho đám trẻ con trong khu chung cư, dùng từ “oai phong lẫm liệt” để hình dung con hổ, ông ấy bảo hổ là họ hàng của mèo.
Vậy thì mèo cũng oai phong lẫm liệt chứ sao.
2
Khu chung cư mới chuyển đến một cô nàng loài người trẻ tuổi, cô ấy sống ở cái tòa nhà phía đông kia, không thích ra ngoài lắm.
Nghe đâu là một nhà văn.
Nhưng cô ấy là tín đồ thành kính nhất của tôi.
Trong số vô vàn con người “cúng tế” cho tôi, pate do chính tay cô ấy làm là ngon nhất.
Mèo tôi đây phải ban cho những tín đồ thành kính chút ân huệ mới được.
Nhưng cô nàng này cũng kỳ quặc y như đám người kia, chẳng thích chuột gì cả.
Lần đầu tiên tôi tha một con chuột nhắt đến trước mặt cô ấy, cô ấy đã hét lên thất thanh vì sợ hãi.
Đám nhóc ranh loài người vẫn có gu hơn, bọn nó thích chuột, nhưng phụ huynh của bọn nó cũng sẽ hét ầm lên, thậm chí còn dọa nạt con cái, bảo là không vứt con chuột đi thì đừng hòng về nhà.
Nhà văn rất dịu dàng, còn mời tôi đến nhà cô ấy chơi nữa chứ.
“Mi Mi, em có muốn về nhà với chị không?” Cô ấy hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cũng đã từng đến nhà cô ấy rồi, cô ấy vui mừng hớn hở chuẩn bị đủ thứ, nhưng đến khi tôi ăn no nê xong muốn đi về, thì vẻ mặt cô ấy lại lộ rõ vẻ thất vọng.
“Mi Mi, em muốn đi hả?” Cô ấy vuốt ve tôi, “Vậy thì em nhớ đường nhé, khi nào muốn quay lại thì cứ quay lại nha.”
Sau này tôi mới hiểu ra, nhà văn muốn chia sẻ lãnh địa của cô ấy với tôi đó mà.
Nhưng cả khu chung cư Ánh Dương này đều là lãnh địa của tôi, còn cô ấy thì chỉ có mỗi một căn nhà vuông vức bé tẹo, mèo tôi đây mỗi ngày đều phải đi tuần tra lãnh thổ, không thể chỉ ở mãi trong cái “tổ chim” nhỏ xíu của cô ấy được.
Nhưng tấm lòng của nhà văn, tôi xin nhận cho vậy.
Tôi quyết định tặng cô ấy một món quà khác.
Có một ngày nọ có gã đàn ông nọ ôm một bó hoa về nhà, vừa đi vừa huênh hoang khoe khoang với chiến hữu qua điện thoại: “Vợ tôi thích hoa nhất đấy, cô ấy cứ chê tôi chọn hoa không ra gì, hôm nay tôi bảo con bé bán hoa ở tiệm chọn cho tôi đấy, xem có mê tôi c.h.ế.t đi được không…”
À, thì ra phụ nữ thích hoa.
Vậy thì nhà văn chắc cũng thích hoa thôi.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Vậy thì hoa đẹp nhất khu chung cư Ánh Dương này ở đâu nhỉ?
Là ở trong cái căn biệt thự nhỏ phía đông nam kia, ở đó có một khu vườn hoa, thuộc về một người khác trong khu chung cư và người đấy cũng chẳng thích ra ngoài cho lắm.
Anh ta là một họa sĩ.
3
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn Lần đầu tiên tôi tha một bông hoa rụng dưới đất đến trước cửa nhà nhà văn, cô ấy đã vô cùng kinh ngạc.
“Mi Mi, đây là hoa màu hồng phấn em tặng cho chị hả?”
Màu hồng phấn ư?
Thế giới của mèo tôi làm gì có màu hồng phấn, màu hồng phấn là màu gì nhỉ?
Nhưng không sao, nhà văn thích là được rồi.
Mỗi ngày tôi đều quay về vườn hoa của họa sĩ tiên sinh để chọn một bông hoa rụng dưới đất thật đẹp mang đến tặng cho nhà văn.
Cô ấy cực kỳ khéo tay, biến mấy bông hoa tôi tặng thành đủ loại hoa khô.
Sau đó lại làm cho tôi món pate càng ngày càng ngon hơn.
Cho đến một ngày nọ, tôi đang mải mê chọn hoa trong vườn để tặng cho nhà văn, thì một giọng nói lười biếng vọng đến: “Tên trộm hoa này ở đâu ra vậy?”
Tôi giật b.ắ.n mình, lông trên người dựng hết cả lên.
Hóa ra là họa sĩ tiên sinh, cái gã còn “ẩn dật” hơn cả nhà văn kia xuất hiện, dáng người anh ta cao ráo, nước da trắng trẻo, mèo tôi đây chẳng hiểu thẩm mỹ của loài người lắm, nhưng mấy bà cô trong khu chung cư lại thích anh ta lắm, cứ đòi giới thiệu cháu gái cho anh ta.
Họa sĩ tiên sinh từ chối thẳng thừng.
Lý do là vì “bụng dạ” anh ta không tốt, chỉ muốn “ăn bám” thôi.