Meo Meo Là Lão Đại

Chương 2



Tôi nhớ mang máng lúc mấy bà cô kia nhắc đến họa sĩ tiên sinh, ai nấy đều lộ vẻ khinh thường ra mặt, bảo là anh ta còn trẻ măng mà đã không lo làm ăn, ỷ có chút nhan sắc thì chỉ giỏi ăn không ngồi rồi, chẳng biết tự trọng tự ái gì cả.

Nhưng hình như lúc đó cũng có người tò mò hỏi họa sĩ tiên sinh ra giá thế nào thì mới chịu “xuống nước”.

Ngoại hình của họa sĩ tiên sinh thì được đánh giá cao thật, nhưng mấy bà cô lại bảo đạo đức của anh ta thì “không ổn”.

Trước giờ tôi đến đây “hái hoa” có bao giờ thấy anh ta đâu, hóa ra là anh ta cứ ở lì trong nhà vẽ tranh thôi.

“Meo meo!”

Mèo tôi đây không có trộm đồ, mèo tôi chỉ nhặt hoa rụng thôi.

Hoa rụng xuống đất, là hoa thuộc về đất mẹ, đất mẹ cho phép mèo tôi nhặt.

“Ôi chao cái giọng oanh vàng này,” họa sĩ tiên sinh bật cười, anh ta bước đến gần tôi hơn, “Thì ra là con mèo mập ú đen thui trong khu chung cư à, toàn nghe lũ nhóc con nhắc đến mày thôi, đúng là mập thật.”

“Meo!”

Sao con người lại có ác ý với mèo lớn đến vậy chứ?

“Ăn cơm chưa?” Anh ta bỗng dưng hỏi.

Anh ta còn biết quan tâm mèo đã ăn cơm chưa cơ đấy? Ngay lúc tôi tưởng mình đã hiểu lầm nhân phẩm của anh ta, thì anh ta lại nói: “Anh vừa mới gọi gà rán về nè, tiếc là mèo con không ăn được, mèo mập ú như mày lại càng không nên ăn.”

“…”

Anh ta là đồ xấu xa!

4

“Ê đừng có chạy chứ, mày thích bông hoa nào, anh cắt xuống tặng cho mày luôn nè.” Họa sĩ tiên sinh đứng trong vườn gọi với theo bóng lưng tôi.

Tôi chợt nhớ đến nhà văn, chắc chắn cô ấy đang đợi hoa của tôi.

Thế là tôi quay đầu lại, nhanh tay lẹ mắt vồ lấy một bông hoa rụng dưới đất trong vườn nhà họa sĩ tiên sinh, rồi lại ba chân bốn cẳng chạy biến.

Phía sau lưng vọng đến giọng nói đầy ác ý không thèm che giấu của họa sĩ tiên sinh: “Con heo mập này cũng lanh lẹ phết.”

Tôi ghét anh ta!

Tôi mang bông hoa hôm nay đến tặng cho nhà văn, rồi “mắng vốn” với cô ấy một tràng meo meo, kể tội họa sĩ tiên sinh khu chung cư đáng ghét thế nào.

Cô ấy nghe chẳng hiểu gì, chỉ lẳng lặng dâng pate cho tôi, còn xoa đầu tôi nữa chứ, dịu dàng bảo: “Bé cưng, hôm nay em nhiệt tình quá nha, có chuyện gì vui trên đường đi hả?”

“…”

Thôi vậy, ít ra nhà văn sẽ không nói ra những lời đáng ghét với mèo tôi.

Tôi vẫn sẽ đến vườn nhà họa sĩ tiên sinh để chọn hoa cho nhà văn.

Tuy anh ta đáng ghét thật, nhưng vườn hoa của anh ta đúng là đẹp nhất cả khu chung cư, thường xuyên thu hút người đi đường dừng chân ngắm nghía.

Cái hàng rào cao ngất bao quanh vườn nhà họa sĩ tiên sinh, chính là để ngăn người khác hái hoa của anh ta đó.

Nhưng mà, có ngăn được tôi đâu.

Lại một lần nữa tôi đến “hái hoa”, họa sĩ tiên sinh đang tưới cây trong vườn, thấy tôi đến còn phì cười: “Mèo mập ú, hôm nay thích bông hoa nào đây?”

Đồ vô lễ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi vẫn chỉ chọn hoa rụng dưới đất thôi.

Mèo tôi đây có phải thổ phỉ đâu, có đời nào đi hái hoa người ta dày công chăm bẵm.

Chỉ là lúc tôi đang mải mê chọn hoa, thì họa sĩ tiên sinh lại vào nhà một lát, lúc đi ra thì trên tay xách theo một cái túi.

Tiếng sột soạt phát ra rất quen tai, tai tôi khẽ động đậy.

Anh ta ngồi xổm xuống, tôi thấy anh ta đổ thứ gì đó trong tay ra.

Thơm quá thơm.

“Mời mày ăn chút đồ ăn vặt.” Anh ta hào phóng nói, một cái bát nhỏ được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi ngập ngừng một chút, meo một tiếng với anh ta, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Không hiểu sao anh ta lại phì cười, vươn tay xoa đầu tôi: “Mèo mập ú, sao mày đáng yêu dữ vậy? Mau ăn đi, anh mua riêng cho mày đó.”

“…”

Họa sĩ tiên sinh tốt bụng, nhưng vô lễ.

5

Tôi trở thành khách quen của vườn hoa nhà họa sĩ tiên sinh.

Anh ta cũng “chiêu đãi” tôi y như nhà văn vậy.

Anh ta rất hoan nghênh mèo tôi đến “làm khách”.

Đôi khi còn cười hỏi tôi: “Mèo mập ú, mỗi ngày mày tha hoa đi đâu vậy?”

Người thì có hiểu tiếng mèo đâu.

Tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh ta.

Có một hôm họa sĩ tiên sinh cầm kéo cắt tỉa cây tiến đến chỗ tôi, bảo: “Mèo mập ú, mày thích bông hoa nào? Anh tặng mày một bông tươi rói luôn nè.”

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi liếc xéo anh ta một cái, rồi ngậm lấy một bông hoa vừa rụng dưới đất bỏ đi.

Nhà văn đã quen với việc tôi ghé thăm mỗi ngày, cô ấy ngồi xổm xuống đón lấy bông hoa tôi mang đến.

“Dạo này bé cưng đi chơi ở đâu vậy?”

“Meo meo.”

Tôi thích trò chuyện với nhà văn, cô ấy rất dịu dàng.

Nhà văn thỉnh thoảng cũng có bạn bè đến chơi nhà, bạn bè cô ấy trêu chọc cô ấy nuôi một con mèo chỉ biết đường về nhà.

Nhưng mèo là tự do, không phải mèo của riêng ai cả.

Có một buổi tối trời đổ mưa to, hoa trong vườn nhà họa sĩ tiên sinh bị mưa gió vùi dập tả tơi, hoa rụng lấm lem bùn đất.

Sấm chớp ầm ầm, tôi đành phải núp dưới mái hiên tránh mưa.

Họa sĩ tiên sinh mở cửa, mời tôi: “Mèo mập ú, vào nhà tránh mưa đi nè.”

Mưa to thật.

“Meo meo.” Mèo tôi cũng biết nói cảm ơn đó nha.