Trong nhà họa sĩ tiên sinh có tường kính trong suốt, tôi cứ dán mắt nhìn ra ngoài trời mưa tầm tã.
“Đừng nhìn nữa, mưa này một chốc một lát không tạnh đâu, ăn chút gì đi đã.”
Anh ta đặt đồ ăn bên cạnh tôi.
Nhưng nhà văn vẫn đang đợi tôi mang hoa đến.
Tôi meo meo kêu với họa sĩ tiên sinh, bảo anh ta mở cửa cho tôi ra ngoài.
Họa sĩ tiên sinh hình như đã hiểu ý tôi, anh ta bảo: “Không được đâu mèo mập ú, mưa to quá, mày cứ ở đây qua đêm đi, anh cũng có chê mày là mèo bẩn đâu.”
“Meo meo!” Anh ta không cho mèo ra ngoài còn sỉ nhục mèo nữa chứ!
Mặc kệ tôi kêu gào thế nào, họa sĩ tiên sinh vẫn cứ nhất quyết không chịu mở cửa.
Tức điên lên tôi cào móng vuốt loạn xạ lên tấm thảm trải sàn nhà anh ta.
Họa sĩ tiên sinh cầm cái cục vuông vuông nhỏ xíu tên là điện thoại di động chĩa vào tôi chụp ảnh lia lịa.
6
Thế là tôi bị ép phải ở lại nhà họa sĩ tiên sinh một đêm.
Anh ta chẳng thèm quan tâm đến tiếng mèo kêu inh ỏi làm phiền anh ta, miệng thì cứ chê tôi ồn ào, xong lại lấy cái nút bịt tai bé tí nhét vào lỗ tai, cửa phòng cũng chẳng thèm đóng, chỉ bỏ lại một câu:
“Mèo con không được lên giường đâu đó nha.”
Tôi giận tím người, lượn lờ chọn chỗ trong nhà anh ta cả buổi, cuối cùng quyết định cắn cho một phát thật mạnh vào đôi dép lê của anh ta.
Qua một đêm dài đằng đẵng, cuối cùng trời cũng quang mây tạnh, họa sĩ tiên sinh ngủ đến tận trưa mới chịu mò dậy, vừa mở mắt ra đã thấy tôi mặt mày ủ rũ ngồi chồm hổm trước cánh cửa thông ra vườn hoa nhỏ chờ anh ta.
Họa sĩ tiên sinh phì cười, nhanh tay bỏ đồ ăn vào cái đĩa đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
“Ăn chút gì rồi hãy ra ngoài chơi.”
Cánh cửa thông ra vườn hoa nhỏ cuối cùng cũng mở ra, tôi sốt sắng ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài, đường đá xanh trong vườn chỗ ướt chỗ ráo, tôi bước chân lên, rồi lại bước qua chỗ khô ráo, để lại một chuỗi dấu chân nho nhỏ.
Họa sĩ tiên sinh đi theo sau cười nói: “Hoa mai cũng nở vườn nhà anh rồi.”
Chẳng hiểu gì sất.
Đúng lúc này, tai tôi khẽ động đậy.
Giọng nhà văn từ xa vọng lại: “Mi Mi——”
Tôi vừa nhảy ra khỏi vườn hoa nhỏ thì đã thấy cô ấy rồi.
Vẻ mặt nhà văn tràn đầy lo lắng, cho đến khi nhìn thấy tôi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Bé cưng, tối qua mưa to như vậy em chạy đi đâu thế hả?”
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
“Chị lo cho em c.h.ế.t đi được.”
Cô ấy xoa đầu tôi, lại gãi gãi cằm tôi: “Em đói bụng chưa, về nhà ăn cơm với chị có được không?”
Nhưng tôi vừa mới ăn cơm của họa sĩ tiên sinh xong rồi.
Nhà văn ngẩng đầu nhìn những khóm hoa đủ màu sắc trong vườn hoa nhỏ, chợt bừng tỉnh ngộ: “Bé cưng, thì ra bình thường em toàn hái hoa ở đây mang đến tặng cho chị à!”
“Xin chào, đây là mèo của cô sao?” Giọng của họa sĩ tiên sinh vọng đến đúng lúc này.
Đây chắc là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau.
Họa sĩ tiên sinh rõ ràng là hoạt ngôn hơn nhà văn, bọn họ nói chuyện phiếm đủ thứ xoay quanh tôi, cuối cùng còn kết bạn qua mạng xã hội nữa chứ.
Biết tôi đã ăn no rồi, nhà văn cũng không cố nài ép ôm tôi về nhà ăn cơm nữa, chỉ đút cho tôi một que kem mèo rồi thôi.
Sau khi cô ấy đi rồi, họa sĩ tiên sinh cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô ấy hồi lâu, bỗng dưng quay sang nói với tôi: “Mèo mập ú, thì ra bình thường mày nhặt hoa trong vườn nhà anh là để tặng cho cô ấy đó hả.”
“Có mắt nhìn đó nha.” Anh ta nhìn tôi đầy vẻ tán thưởng.
“Meo?”
7
Tôi vẫn sẽ ngày ngày mang hoa đến tặng cho nhà văn.
Họa sĩ tiên sinh rảnh rỗi sinh nông nổi, cứ hay chỉ trỏ năm ba bông hoa tôi chọn, có khi còn cầm cái cục vuông vuông gọi là “điện thoại” chĩa vào tôi chụp ảnh nữa chứ.
Sau này tôi mới biết, anh ta đã quay lại cảnh tôi chọn hoa rồi gửi cho nhà văn.
Tôi cũng chẳng hiểu rốt cuộc là anh ta đã “tán tỉnh” nhà văn thế nào nữa.
Cho đến một ngày nọ, anh ta mời nhà văn đến vườn hoa nhỏ nhà anh ta “làm khách”.
Mấy ngày đó hoa trong vườn nhà anh ta nở rộ đẹp nhất.
Họa sĩ tiên sinh làm bộ làm tịch bày ra giá vẽ trong vườn, nhưng lại dành phần lớn thời gian để giới thiệu khu vườn hoa nhỏ của anh ta cho nhà văn.
Anh ta cứ thừa lúc nhà văn không để ý thì lại lén nhìn mặt cô ấy.
Y như đồ xấu xa bụng dạ khó lường ấy.
Mèo tôi đây chỉ khi nào đi săn mồi mới chăm chú nhìn chằm chằm vào một chỗ lâu như vậy thôi.
Hôm đó sau khi nhà văn về không lâu, họa sĩ tiên sinh đang loay hoay với cái giá vẽ của anh ta, bỗng dưng quay sang nói với tôi: “Mèo mập ú, anh vẽ riêng cho mày một bức tranh đó, lại đây xem có thích không nào?”
Tôi chảnh chọe bước đến trước giá vẽ của anh ta, nhưng mà cao quá tôi có thấy gì đâu.
Họa sĩ tiên sinh lại vô ý vô tứ chìa hai tay ra, bế bổng tôi lên đặt lên đùi anh ta.