Meo Meo Là Lão Đại

Chương 7



14

Tôi tỉnh lại ở một nơi trắng xóa, xung quanh rất xa lạ, tôi thậm chí còn tưởng rằng đây là nơi mèo sẽ đến sau khi chết.

Giống như người anh em nương tựa lẫn nhau thuở nhỏ của tôi vậy.

Có lẽ trí nhớ của mèo không nên nhớ được, tôi từng có một người anh em có bộ lông vằn vện rất đẹp, sẽ l.i.ế.m lông cho tôi, chúng tôi chia sẻ thức ăn, cuộn tròn vào nhau sưởi ấm.

Sau đó anh ấy bị bệnh, rồi rời bỏ tôi vào một mùa xuân ấm áp.

Tôi thấy có những người mặc áo trắng đi lại khắp nơi.

Có người nói: "Bố mẹ Phúc Phúc ơi, Phúc Phúc tỉnh rồi!"

Đến khi nhà văn và họa sĩ mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới nhận ra, Phúc Phúc hóa ra là tôi.

"Bé cưng, con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!" nhà văn nghẹn ngào nói.

Khoan đã nào!

Tôi vẫn luôn coi họ là tín đồ thành kính, vậy mà họ lại muốn làm bố mẹ tôi ư?

Mèo chấn động.

Mèo phẫn nộ.

"Meo." Mèo phẫn nộ bất lực.

Thôi vậy.

Họa sĩ xoa đầu tôi: "Còn sức kêu, xem ra không sao rồi, mèo mập."

Tuy rằng trước khi mất ý thức, tôi đã thoáng nghĩ đến họa sĩ một chút, nhưng bây giờ tôi quyết định vẫn cứ ghét anh ta.

Nhà văn bảo tôi là mèo anh hùng.

Thằng nhóc mập nhà ông Lưu không bị bọn buôn người bắt cóc đi, là vì mấy bà cô trong khu chung cư nghe thấy tiếng mèo kêu, chạy qua xem thì thấy bọn buôn người đang muốn lôi thằng nhóc đi.

Mấy bà ấy đều ở độ tuổi có con thậm chí có cháu cả rồi, ai mà chịu nổi sự tồn tại của bọn buôn người chứ?

Huống hồ lại còn là đứa trẻ mình quen biết nữa.

Mấy bà ấy lập tức xông lên, người thì giành lại đứa trẻ, người thì đ.ấ.m đá túi bụi, người thì gọi điện báo cảnh sát.

Đợi đến khi khống chế được người rồi, có bà cô phát hiện ra tôi đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Chẳng hiểu vì sao, họ dường như đều cho rằng tôi là mèo của nhà văn, thế là liên lạc với cô ấy.

Sau này tôi mới biết, trong nhận thức của loài người, việc chấp nhận sự cúng phụng lâu dài của họ chính là thiết lập khế ước.

Tôi vẫn tự do, nhưng dưới góc độ của loài người, tôi là mèo thần độc thuộc về nhà văn.

15

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Họa sĩ bảo họ đã xem camera giám sát của khu chung cư rồi.

"Đều nhờ có mày cả đấy, không thì xảy ra chuyện lớn rồi," họa sĩ gãi gãi cằm tôi, "Mèo con thông minh."

Đây là lần đầu tiên anh ta khen mèo đó.

Tôi muốn ưỡn n.g.ự.c ưỡn bụng, nhưng đau quá.

Nhà văn đón tôi về nhà chăm sóc, mỗi ngày đều lải nhải dặn dò tôi phải ăn uống đầy đủ dưỡng thương cho tốt, thế là tôi có một khoảng thời gian sống mà không thể đi tuần tra lãnh địa được.

Cả nhà ông Lưu đến tận cửa, mang đến cho tôi cả đống pate.

Tuy rằng không ngon bằng nhà văn tự tay làm, nhưng cũng không tệ.

Ông Lưu thay đổi rồi, trước kia thì chửi mèo bẩn, bây giờ lại bảo mèo có linh tính.

Đúng là loài người hay thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thích nằm trên bậu cửa sổ nhà nhà văn lắm, bên ngoài có chim non, đang đậu trên cành cây hót líu lo.

Cô ấy thỉnh thoảng lại qua chải lông cho tôi.

Tôi ghét chải lông.

Họa sĩ đôi khi sẽ mang hoa đến, tặng nhà văn một bó to, tặng tôi một bó nhỏ.

"Ối dào Phúc Phúc nhà ta dạo này biếng ăn hả, sao mà gầy đi thế này? Bố xót hết cả ruột gan."

Tôi làm bộ muốn cắn anh ta, ai thèm bố anh chứ?

Vết thương dần dần lành lại.

Nhà văn đưa tôi đến bệnh viện tái khám, bác sĩ tuyên bố tôi đã hồi phục sức khỏe, cô ấy vui lắm, mua cho tôi một con chim đồ chơi biết kêu biết động đậy.

Thích ghê.

Nhà văn muốn tắm cho tôi, ghét lắm.

Nhưng tôi lại không nỡ cào cô ấy.

Họa sĩ đứng ngoài phòng tắm, bị tôi chọc cười đến phát bực: "Mẹ mày mày không nỡ cắn không nỡ cào, chỉ giỏi bắt nạt một mình bố thôi đúng không?"

Tắm xong, nhà văn lại nổi hứng lên hôn tôi tới tấp.

"Bé cưng, con thơm quá đi à."

Loài người, đáng sợ.

Tôi trốn lên vai họa sĩ, anh ta cười đến vai run lên bần bật.

Sau đó lại túm tôi xuống.

"Phúc Phúc, để bố xem xem con có thật là thơm không nào."

"Meo."

Bọn họ đều đáng sợ hết.

16

Sau khi cơ thể khỏe mạnh trở lại, tôi lại một lần nữa trở thành mèo tự do.

Nhưng nhà văn vẫn còn ám ảnh chuyện cũ, dặn dò tôi buổi tối phải về nhà hoặc đến nhà họa sĩ.

Nếu không tối đến cô ấy sẽ cuống cuồng đi tìm tôi khắp nơi.

Thật là làm khó mèo mà.

Đàn ông đàn bà già trẻ trong khu chung cư thấy tôi ai nấy cũng đều gọi một tiếng "Phúc Phúc", ai cũng biết đến tôi rồi.

Ông Lưu ngày nào cũng rao giảng khắp khu chung cư về sự tích cháu ngoan thoát hiểm, tôi muốn không nổi tiếng cũng khó.

Thời gian cứ thế trôi đi, đối với mèo mà nói, chỉ có thể cảm nhận được ngày đêm luân chuyển, bốn mùa thay đổi.

Nhà văn và họa sĩ vào đầu hạ rực rỡ đã kết hôn.

Họ còn thắt cho tôi một chiếc nơ bướm màu đỏ rất xinh xắn.

Họa sĩ bảo tôi là mèo mai mối của bọn họ.

Đến cả chụp ảnh cưới cũng phải mang theo tôi nữa chứ.

Loài người đúng là quá phụ thuộc vào mèo mà.

Nhà văn và họa sĩ chính thức sống chung một nhà, cả hai người đều thích thức khuya thích ngủ nướng, còn thích vuốt ve mèo nữa chứ.

Mùa đông, chúng tôi cùng nhau ngủ trên giường, nhưng thỉnh thoảng họ lại không cho tôi vào phòng.

Không cho thì thôi.

Mèo đây không thèm.