Meo Meo Là Lão Đại

Chương 8



Họa sĩ sau này cũng làm pate, nhưng pate anh ta làm không ngon bằng nhà văn làm.

Về sau nữa, trong bụng nhà văn có một sinh mệnh nhỏ bé, tròn tròn căng căng, lúc tôi nằm sấp lên bụng nhà văn ngủ còn bị đạp cho một phát nữa chứ.

Mèo đây không chấp nhặt với trẻ con.

Con gái của nhà văn và họa sĩ chào đời vào mùa thu, lúc đó rừng phong bên ngoài đang đỏ rực, tôi ngậm một chiếc lá phong đẹp đẽ đặt bên cạnh nôi của nhóc con.

Nhà văn và họa sĩ đang ở bên ngoài cùng người thân tranh cãi nảy lửa về việc nuôi mèo trong nhà có gây hại cho sức khỏe của trẻ con hay không.

Nhưng tôi là mèo khỏe mạnh mà.

Con gái nhà văn cũng rất khỏe mạnh, tiếng khóc vang dội, ăn cũng khỏe nữa.

Buổi tối họa sĩ ôm nhóc con dỗ ngủ, nhà văn đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, bỗng nhiên vẫy tay với tôi: "Bé cưng, con lại đây nào."

?

Nhà văn bỗng dưng bế tôi lên, cứ như thể họa sĩ ôm con gái vậy.

Hai vợ chồng cứ như thể mỗi người dỗ một đứa con ngủ vậy.

Họ nhìn nhau, cùng bật cười, sau đó nhóc con trong lòng họa sĩ lại ư ử khóc lên.

Đúng là lũ người trẻ con.

Tôi chợt nhớ đến lúc con gái nhà văn còn trong bụng, họa sĩ đã thường xuyên túm lấy tôi bảo là luyện tập cảm giác bế trẻ con.

Đồ đáng ghét.

17

Cuộc sống của đôi vợ chồng loài người này so với trước kia cũng chẳng khác biệt là bao, chỉ là có thêm một đứa nhóc con thôi mà.

Trước khi nhà văn mang thai, vợ chồng họ thỉnh thoảng lại nổi hứng lên đường du lịch bụi. Có khi tận tối mịt mới xuất phát, khiến tôi nhiều lần tỉnh giấc ở một nơi xa lạ hoắc.

Chỉ có họ là quen thuộc thôi.

Đi chơi cũng kè kè mèo bên cạnh, đúng là lũ người không biết tự lập.

Nuôi một đứa nhóc tì phiền phức thật đấy. Con gái của nhà văn và họa sĩ có tên ở nhà là Khang Khang.

Bố mẹ mong con bé luôn khỏe mạnh và vui vẻ.

Nhóc tì dưới một tuổi chỉ biết khóc thôi, mèo tôi đây sợ lắm.

Nhưng mà chăm sóc nhóc tì cũng là việc mèo nên làm.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Hai vị phụ huynh mới vào nghề này có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.

Hôm đó, mặt trời lên cao quá đầu rồi mà hai người vẫn còn ôm nhau ngủ nướng trên giường. Tối qua nhà văn phải chạy deadline, họa sĩ thì dỗ con, cả hai đều mất ngủ.

Nhưng nhóc tì đã thức giấc.

Giờ bé có giường riêng rồi, kê ngay cạnh giường bố mẹ, sát rịt không có khe hở.

Vừa tỉnh dậy bé không khóc ngay mà mò mẫm khắp nơi trong căn phòng lờ mờ tối để tìm bố mẹ. Nhưng bố mẹ bé mệt quá, không cảm nhận được nhu cầu của con rồi.

Trong bóng tối, tôi thấy miệng nhóc tì mếu máo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sắp khóc đến nơi rồi!

Họa sĩ trước kia cứ táy máy, thấy con gái khóc là muốn thò tay ra dỗ, thế là bị nhà văn cốc cho mấy cái.

Anh ta bảo con gái khóc trông như cái "cổng type-C", yêu c.h.ế.t đi được.

Chẳng hiểu sao, cứ thấy nhóc tì sắp khóc là lông tôi dựng hết cả lên, theo phản xạ nhảy phốc lên giường, tôi muốn tiểu tổ tông này đừng khóc nữa mà.

Nhưng khi nhóc tì nhìn thấy tôi, đôi mắt ngấn lệ bỗng trợn tròn xoe.

Bé nín khóc luôn.

Tôi có dự cảm chẳng lành.

Ngay sau đó, cục cưng chưa đầy một tuổi đã hì hục bò qua lớp chăn, nhóc tì thơm sữa giơ tay "tấn công" mèo tôi lực lưỡng.

Chiêu "mò mẫm" trứ danh của loài nhóc tì.

Bé mềm oặt à.

Tôi hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Đến khi nhà văn và họa sĩ tỉnh dậy, mới phát hiện con gái đang gối đầu lên người mèo tôi ngủ ngon lành ở cuối giường.

"Ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, con không được cậy bé mà bắt nạt chị mèo thế chứ." Họa sĩ vội vàng dịch nhóc tì sang chỗ khác.

Rồi lồm cồm bò dậy đi pha sữa cho con gái rượu.

Lúc này tôi vẫn chưa biết, thế giới loài người có một từ gọi là "Đức Hoa", "Đức Hoa" không chỉ không liên quan đến giới tính, mà thậm chí còn chẳng liên quan đến giống loài nữa kìa.

18

Nhóc tì của nhà văn và họa sĩ thích tôi lắm, nhất là khi bé đi đứng ngày càng vững vàng, là cả ngày rượt theo tôi khắp nhà.

Nhóc tì thơm mùi sữa, lại chẳng biết nặng nhẹ, vuốt ve mèo thì thôi đi, bé còn gặm tôi nữa chứ.

Nước miếng chảy ròng ròng lên đầu tôi.

Nhà văn và họa sĩ cười lăn cười bò.

Sau này tôi thích trốn trên nóc tủ lạnh, chơi trốn tìm với nhóc tì.

Chẳng biết từ khi nào, nhà văn và họa sĩ cứ thích nhìn chằm chằm vào tôi rồi thì thầm to nhỏ, hai người cười tít cả mắt.

Mèo tôi đây chẳng thèm quan tâm.

Từ khi có nhóc tì, tôi bận rộn hẳn lên.

Hai vị phụ huynh này trông có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, tôi luôn lo lắng họ nuôi không nổi con mình.

Nhưng nhóc tì lớn lên cũng phiền phức chẳng kém, bé cũng thích "hút" mèo lắm cơ.

Biết chạy biết nhảy là đi tìm mèo khắp hang cùng ngõ hẻm, miệng bi bô gọi: "Chị ơi chị ơi…"

Đương nhiên, việc nuôi nhóc tì cũng gây ra tổn thương không nhỏ cho họa sĩ.

Anh ta ngồi xổm trong vườn hoa của mình, nhìn con gái vừa cầm hoa vừa ngắt, chỉ biết ôm trán thở dài.

"Bảo Bảo, lại đây, bố nói chuyện phải nói với con nè…"

Anh ta than thở với nhà văn rằng mèo con nhà mình chẳng bao giờ phá hoa của bố, ngược lại con gái rượu thì chẳng hề xót thương chút nào cho tâm huyết của bố.