Trong nhà bỗng dưng xuất hiện một bức tranh mèo to ơi là to.
Kích thước y hệt bức ảnh cưới của nhà văn và họa sĩ.
Mèo đen sì, đúng là phong cách của họa sĩ, vẽ tôi đó.
Ngoài ra, còn có cả đống tranh nhỏ nhỏ nữa.
Gối ôm trên sofa in hình mèo đen, chăn của Khang Khang cũng in hình mèo đen, bát ăn cơm và khay vệ sinh của tôi chỗ nào cũng thấy bóng dáng tôi.
Tình yêu mèo của nhà văn và họa sĩ hình như có hơi bị cuồng tín rồi thì phải.
19
Tủ sách tuổi thơ của nhóc tì có thêm một cuốn truyện tranh bìa mèo đen.
Do họa sĩ vẽ.
Nội dung truyện do nhà văn và họa sĩ cùng nhau xây dựng.
Cho nên trên bìa ghi tên cả hai người.
Nhà văn kể lại câu chuyện giữa tôi và cô ấy dưới dạng chữ viết đăng tải lên mạng, sau này họa sĩ vẽ lại câu chuyện của chúng tôi thành tranh.
Họ nói có rất nhiều người trên mạng thích tôi.
Nhưng mèo tôi đây không cần ai thích hết.
Nhà văn và họa sĩ chuẩn bị tổ chức buổi ký tặng.
Hôm đó, hai người đặc biệt tìm tôi khắp khu chung cư.
"Phúc Phúc ơi, về nhà thôi."
Tôi biết họ sắp đi xa, mẹ của nhà văn đã đến trông nhóc tì rồi.
Nhà văn và họa sĩ chắp tay trước ngực, cùng làm động tác "bái bai" với tôi.
"Bé cưng ơi, cùng bố mẹ đi công tác có được không?"
Họ nói fan hâm mộ rất muốn tận mắt nhìn thấy mèo Phúc Phúc, nhân vật chính trong tiểu thuyết và truyện tranh.
Loài người nói, nuôi mèo không cần mèo phải đi kiếm tiền, xạo ke.
Họa sĩ nói: "Hay là Phúc Phúc nhà mình ra ngoài mở mang tầm mắt chút nha?"
Tôi ưỡn n.g.ự.c ưỡn bụng suy nghĩ một hồi, ờ ha cũng được đó chứ, mèo tôi đây cũng nên đi "săn mồi" cho loài người một phen.
Tuy hình thức có thể hơi khác chút.
Xã hội loài người và xã hội mèo khác nhau một trời một vực mà.
Ngày hội ký tặng, tôi không bị nhốt trong lồng, tôi được ngồi chễm chệ trên bàn lớn của nhà văn và họa sĩ, làm một bé mèo "thần tài".
Fan của họ rất có quy củ, không ai thò tay ra sờ tôi cả.
Nhưng mà——
"A a a Phúc Phúc ơi nhìn cưng quá à!"
"Phúc Phúc bé bỏng ơi nhìn béo ú nu luôn, yêu em quá đi!"
"Phúc Phúc là một cục bánh ngọt mềm mại thơm tho!"
"Mèo ú ơi, cuối cùng tui cũng gặp được cậu rồi…"
"……"
Bọn họ cầm mấy cái hộp vuông vuông chĩa vào tôi chụp tá lả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Vừa lịch sự lại vừa vô duyên.
Sau đó tôi buồn ngủ quá, gối đầu lên cổ tay họa sĩ ngủ luôn, thế là cả buổi tay anh ta không dám động đậy.
Tiếng ồn ào xung quanh hình như chẳng làm phiền được giấc ngủ của tôi, một giấc ngủ ngon lành.
Về nhà họa sĩ lướt mạng thấy cả đống ảnh và video của tôi, vừa cười ha ha vừa khoe với nhà văn.
Tôi vẫy vẫy đuôi, kệ xác lũ người trẻ con.
Mèo tôi đây có lên mạng bao giờ đâu.
20
Nhà văn thích ôm tôi xem TV, lúc rảnh rỗi cô ấy chẳng dạy nhóc tì học chữ, mà lại ôm mèo tôi đây, vọng tưởng dạy tôi đọc chữ người.
Chữ nghĩa thì tôi chịu, cô ấy bèn giở truyện tranh của họa sĩ ra cho tôi xem, bộ truyện lấy hình tượng cả nhà bốn người chúng tôi làm nguyên mẫu.
Thuở ban đầu, trong truyện tranh chỉ có một bé mèo đen tự do tự tại.
Sau này, trong tranh xuất hiện thêm nhà văn dịu dàng, họa sĩ cà lơ phất phơ, nhóc tì Khang Khang tinh nghịch đáng yêu.
Và cả một bé mèo đen tên Phúc Phúc nữa.
Phúc Phúc vẫn cứ tự do và hạnh phúc.
Ngoại truyện
Năm Khang Khang mười tám tuổi, tôi đã già lắm lắm rồi.
Không còn thích ra ngoài bắt chim trêu bướm nữa, chỉ thích nằm trong vườn ngắm bình minh hoàng hôn, mưa gió bốn mùa.
Nhà văn và họa sĩ vẫn rất khỏe mạnh, cuộc sống của họ viên mãn hạnh phúc, điều này khiến mèo tôi đây rất vui lòng.
Những năm qua, họ ghi lại rất nhiều khoảnh khắc đời thường của mèo, sáng tác vô số tác phẩm về tôi.
Nhưng sinh ly tử biệt là bài học mà cả con người và mèo đều phải đối mặt.
Tôi cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần đi đến hồi kết.
Sự ra đi của một con mèo chẳng hề ảnh hưởng đến thế giới này, nhưng đối với nhà văn, họa sĩ và Khang Khang mà nói thì lại là chuyện long trời lở đất.
Trong dòng đời mèo tôi đây từng lướt qua rất nhiều người, chỉ có họ là khắc sâu nhất, mang màu sắc rực rỡ nhất trong mắt mèo.
Khang Khang khóc đến đỏ cả mắt cả mũi, má con bé áp vào người tôi, nước mắt rơi lã chã xuống bộ lông của tôi: "Phúc Phúc ơi, đừng bỏ em đi mà…"
Tôi quên mất từ bao giờ Khang Khang không còn gọi tôi là chị nữa.
Hồi bé tí, con bé thích túm lông tôi, còn thích gặm tôi nữa, nghịch ngợm lắm, nhưng lại hay lon ton chạy theo tôi gọi chị ơi chị ơi, đi đâu cũng khoe với đám nhóc tì trong khu chung cư rằng tôi là chị mèo của bé.
Đợi đến khi con bé lớn hơn chút nữa, chắc là thấy ai to con hơn mới là chị, con bé lớn hơn tôi rồi, nên gọi tôi là Phúc Phúc.
Nhà văn lặng lẽ lau nước mắt.
Tôi quyến luyến cô ấy nhất.
Họa sĩ im lặng nhìn hai mẹ con, rồi đưa tay xoa đầu tôi, anh ấy cũng lâu lắm rồi không gọi tôi là mèo ú nữa.
Trước kia còn nhỏ nhẹ dỗ tôi ăn thêm chút pate.
Nhưng mèo tôi đây chỉ sống được đến chừng này thôi mà.
Cuối cùng tôi gắng gượng ngẩng đầu lên, cố hít hà mùi hương của họ lần cuối, chậm rãi và luyến tiếc khép mắt lại.
Tạm biệt nhé, bố mẹ người và em gái của tôi.
Mèo yêu mọi người.
-Hết-