Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 1366: Phán đoán của Mặc Vân Giác



Bách Lý Hồng Trang khẽ chau đôi mày liễu, nàng mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang gắt gao dõi theo mình.

 

Nàng quay đầu nhìn về phía khu rừng sau lưng.

 

Nhưng khu rừng rậm rạp xanh um khiến người ta chẳng thể nhìn rõ, nàng bèn không để tâm nữa mà thu ánh mắt lại.

 

Hiện tại, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào viễn cổ di tích này, làm sao có tu luyện giả nào lại để ý đến nàng?

 

Đúng lúc Bách Lý Hồng Trang quay đi, một tràng tiếng la kinh hãi vang lên từ phía trước di tích.

 

Mọi người vội nhìn lại, chỉ thấy những tu luyện giả đã xông lên ngay khi cấm chế biến mất, vừa mở được cánh cửa lớn của di tích thì vô số mũi tên từ bên trong đã b.ắ.n ra.

 

Nhiều người không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, do không kịp đề phòng nên đã bị mũi tên b.ắ.n trúng và mất mạng ngay tại chỗ.

 

Trước mắt mọi người, một đám tu luyện giả ngã rạp xuống đất, lớp trước ngã xuống, lớp sau lại tiến lên, những mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào cơ thể, không cho họ một tia cơ hội nào.

 

Chỉ trong chốc lát, cánh cửa di tích đã nhuốm màu m.á.u tươi, một mùi m.á.u tanh thoang thoảng lan ra trong không khí, khiến người ta không rét mà run.

 

Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ này, không ít tu luyện giả đều hít một hơi khí lạnh.

 

“Trời đất, viễn cổ di tích này thật đáng sợ! Còn chưa vào trong mà đã có bao nhiêu người bỏ mạng, e rằng bên trong còn kinh khủng hơn nhiều.”

 

“Đúng vậy, vào trong đó có khi không còn mạng để trở ra!”

 

“Chủ nhân di tích thật là tàn nhẫn, bảo vật nơi đây chắc chắn không dễ lấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh tượng đột ngột khiến không ít tu luyện giả sợ vỡ mật, nhất thời không ai dám tiến vào nữa.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Thấy vậy, Bách Lý Hồng Trang bất giác nhìn sang Mặc Vân Giác bên cạnh, không ngờ phán đoán của hắn lại chuẩn xác đến thế, nơi cửa lớn này quả thật có cơ quan.

 

Đến lúc này, đám người Hạ Chỉ Tình mới hiểu tại sao Bách Lý Hồng Trang và Mặc Vân Giác lại không vội vàng xông lên, thì ra là có nguy hiểm tồn tại.

 

“Mặc công tử, ngài thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng có thể đoán ra.”

 

Đông Phương Ngọc kinh ngạc nhìn Mặc Vân Giác. Trước đó, cánh cửa di tích này không hề có dấu hiệu gì khác thường, vậy mà Mặc Vân Giác lại có thể đoán được, quả thật không dễ dàng.

 

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Mặc Vân Giác. Chỉ riêng việc hắn có thể đoán ra được mối nguy hiểm này cũng đủ khiến họ phải khâm phục.

 

“Ta chỉ là trước đây đọc qua cổ thư, nhớ rằng trên đó có ghi lại một trường hợp như vậy thôi. Thật ra ta cũng không chắc chắn, chỉ cảm thấy cẩn thận một chút vẫn hơn nên mới ngăn mọi người lại.”

 

Mặc Vân Giác khiêm tốn cười, dáng vẻ cảm thán như thể thật sự chỉ là may mắn như lời hắn nói.

 

Nghe Mặc Vân Giác nói vậy, đám người Cung Thiếu Khanh đều gật gù. Một số cổ thư quả thật có ghi chép những điều tương tự.

 

Đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, câu này quả không sai. Nếu không phải Mặc Vân Giác tình cờ biết được điều này, có lẽ bọn họ cũng đã gặp nguy hiểm.

 

Thế nhưng, Bách Lý Hồng Trang lại nhìn sâu vào Mặc Vân Giác một cái, đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước ánh lên một tia dò xét.

 

Nàng nhớ rõ thái độ chắc chắn của Mặc Vân Giác khi nói ra những lời đó, tin rằng hắn nhất định là đã phán đoán được rồi mới nói ra. Với thân phận của Mặc Vân Giác, hắn chắc chắn sẽ không nói năng vô căn cứ.

 

Giống như nhóm tu luyện giả của Càn Phong vương triều vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, rõ ràng, bọn họ cũng đã sớm liệu được nơi cửa lớn di tích sẽ có nguy hiểm.