Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 1367: Chúng ta vào thôi, Mặc Vân Giác



Việc có quá nhiều tu luyện giả đột ngột bỏ mạng khiến những người đang muốn tiến vào di tích không khỏi chùn bước.

 

Cửa di tích vừa mở đã gặp phải đợt tấn công đáng sợ như vậy, một khi thực sự bước vào trong, e rằng sẽ còn những đợt công kích kinh khủng hơn.

 

Trong chốc lát, các tu luyện giả đều ngập ngừng không tiến, những người vốn đã đứng gần cửa di tích lúc này cũng vội lùi lại.

 

Suy cho cùng, không ai muốn đi nộp mạng, chỉ muốn chờ người khác vào trong bình an vô sự rồi mới đi theo.

 

“Chúng ta vào thôi.”

 

Mặc Vân Giác khẽ nhướng mày, ánh mắt trầm tĩnh đầy tự tin, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt quyến rũ, nhìn thẳng vào Bách Lý Hồng Trang bên cạnh.

 

Bách Lý Hồng Trang khẽ chuyển tầm mắt, hai ánh nhìn chạm nhau: “Được thôi!”

 

Nói rồi, Mặc Vân Giác và Bách Lý Hồng Trang cùng nhau tiến về phía trước.

 

Đám người Hạ Chỉ Tình theo sát phía sau, nhưng họ không được bình tĩnh như Bách Lý Hồng Trang.

 

“Mặc công tử, chúng ta vào di tích bây giờ, liệu bên trong có cạm bẫy lợi hại hơn không?”

 

Hạ Chỉ Tình không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt. Tình hình bên trong di tích rốt cuộc thế nào, không ai trong họ rõ cả.

 

Nói cho cùng, tất cả những điều này đều khó lòng phòng bị.

 

Đám người Cung Thiếu Khanh tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Giờ đây, họ ở ngoài sáng, còn cơ quan của chủ nhân di tích lại ở trong tối. Nếu bên trong có bẫy rập, họ bước vào chẳng khác nào bia đỡ đạn, chỉ có con đường chết.

 

Mặc Vân Giác nhếch môi cười, đôi mắt sâu thẳm như hố đen lấp lánh vẻ tự tin, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của hắn mang một sức mạnh khiến người khác an lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Theo như ta biết, thông thường chỉ có đợt tấn công đầu tiên khi cửa di tích mở ra, sau đó vào trong sẽ không có vấn đề gì. Nếu chủ nhân di tích thật sự bố trí cơ quan khắp nơi, thì làm sao có người nhận được truyền thừa?”

 

Bách Lý Hồng Trang ánh mắt lóe lên vẻ trí tuệ, việc thiết kế cơ quan thường do chủ nhân di tích tùy hứng bố trí.

 

Tuy nhiên, mọi chuyện cũng như Mặc Vân Giác đã nói, thông thường chủ nhân di tích sẽ không bố trí các cơ quan liền kề nhau.

 

Bởi vì, một khi xuất hiện chuỗi cơ quan liên tiếp sẽ gây ra thương vong vô số, việc đi vào được bên trong sẽ trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.

 

Chủ nhân di tích sở dĩ bố trí cơ quan là để chọn ra người thừa kế thích hợp, chứ không phải để lấy mạng người.

 

Thực ra, suy nghĩ của nàng cũng giống như Mặc Vân Giác, bây giờ tiến vào rất có thể là một cơ hội.

 

Chỉ là, Mặc Vân Giác hiển nhiên còn chắc chắn hơn nàng.

 

Phú quý hiểm trung cầu, nếu đã vậy, họ đành liều một phen!

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Khi nhóm Bách Lý Hồng Trang từ từ tiến lại gần cửa di tích, gần như tất cả ánh mắt của các tu luyện giả đều đổ dồn vào họ.

 

“Mấy kẻ này gan thật lớn, lúc này còn dám xông lên, chắc đến chín phần là đi nộp mạng!”

 

“Có mấy kẻ như vậy cũng tốt, để họ đi trước dò đường, đợi khi nào an toàn chúng ta hẵng vào!”

 

“Nói cũng phải, một đội ngũ vương triều bậc trung mà cũng xông lên ra vẻ ta đây, không phải tìm c.h.ế.t thì là gì?”

 

Mọi người cười khẩy, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dõi theo nhóm người Bách Lý Hồng Trang. Chỉ cần họ vào trong, là có thể đoán được tình hình bên trong di tích, giúp họ có chút chuẩn bị tâm lý.

 

“Bọn Bách Lý Hồng Trang đúng là muốn bảo vật không cần mạng mà!”

 

Bách Lý Hạo Hiên trừng lớn mắt, đến giờ hắn vẫn còn thấy may mắn vì vừa rồi họ đã không lập tức xông lên, nhờ vậy mới giữ được mạng.