Minh Hôn Định Mệnh

Chương 2: Ngoan, có ta ở đây



Chương 2:

“Sau này chúng ta không thể quay lại nơi này nữa sao?”

Mặc cho nàng vẫn quay đầu luyến tiếc, đám người kia vẫn đánh ngựa rời khỏi nơi này.

Chiếc xe ngựa chạy rất lâu rất lâu, lâu đến mức hai mông của nàng đã trở nên ê ẩm. Hai tay Hoa Tư Dĩnh đặt trên gối không ngừng cấu vào y phục.

Nước mắt không kìm được lại một lần nữa tuông rơi, nàng không dám khóc lớn sợ làm phiền đến Minh Hạo bên cạnh, chỉ dám thút thít. Rõ ràng có cửa sổ nhưng lại chẳng thể quay đầu nhìn lại, nàng phải rời xa phụ mẫu mãi mãi sao?

Minh Hạo liếc mắt nhìn cô nương đang khóc bên cạnh, trong lòng thở dài. Nàng không tính là còn quá nhỏ, nhưng ở độ tuổi này nàng đã phải rời xa vòng tay phụ mẫu. Thậm chí còn không thể trở lại.

Chàng mím môi, vậy bây giờ chàng là người thân duy nhất của nàng sao?

“Đừng khóc nữa, sưng mắt rồi không xinh đẹp đâu.”

Bàn tay Minh Hạo khẽ xoa xoa đầu nàng dỗ dành, nhưng không hiểu tại sao người kia lại khóc lớn hơn. Hoa Tư Dĩnh ôm cánh tay chàng, nước mắt nước mũi tuông dài thấm cả vào áo chàng.

“Ta nhớ mẫu thân… ta muốn về nhà…”

Nhìn nước mắt, nước mũi dây đầy ra y phục của mình, ánh mắt Minh Hạo hiện lên tia ghét bỏ nhưng vẫn lên tiếng an ủi.

“Ngoan, có ta ở đây. Sau này bên cạnh nàng còn có ta.”

“Ta và ngươi chỉ mới quen biết hơn vài canh giờ trước thôi. Có khác gì người xa lạ đâu…”

Minh Hạo mở to mắt: “…”

Nàng, ta đã cất lời làm chỗ dựa cho nàng. Nàng còn không biết tốt xấu, thật sự tức chết ta mà.

Lúc xe ngựa dừng lại, người bên ngoài vén màn thông báo: “Đã đến nơi.”

Minh Hạo rũ mắt nhìn người bên cạnh đã tựa đầu vào vai chàng ngủ thiếp đi. Quả thật hai mắt đã sưng húp lên, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên nhìn có chút đáng yêu. Chàng không kìm lòng được mà cuối đầu hôn một cái.

Hành động của chàng làm chân mày người kia hơi chau lại, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Hoa Tư Dĩnh được chàng bế ngang đi vào phủ.

Khi còn sống, Minh Hạo vốn là một tướng quân, dù tuổi đời còn nhỏ nhưng đã làm không ít việc tốt. Nên khi chết đi, chàng cũng được đối xử không tệ.

Phủ đệ được xây dựng rất khang trang, chẳng những như vậy mà còn có cả người hầu. Đứng đợi chàng trước cổng là một người nam nhân trung niên, hắn ta thấy chàng bước đến liền cúi đầu.

“Lão gia, phu nhân.”

Thấy chàng không lên tiếng, người kia lại tiếp tục lên tiếng: “Tiểu nhân họ Ngô, sau này có việc gì lão gia cứ trực tiếp gọi tiểu nhân.”

“Được.”

Sau đó, Ngô quản gia dẫn đường cho chàng đi đến phòng tân hôn. Khác với không khí ở trần gian lúc nãy, cả phủ được trang hoàng sáng rực.

Dù trời đã hơn nửa đêm nhưng trong phủ vẫn rất nhộn nhịp, người người cười nói chúc phúc không khác gì một hôn sự bình thường.

Cánh cửa phòng tân tôn được đẩy ra, Minh Hạo bế nữ nhân đã ngủ trên tay bước vào, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Còn về phần chàng đi đến chiếc bàn giữa gian phòng mà ngồi xuống.

Nhìn những đồ vật trên bàn, chàng khẽ cười tự giễu. Không thể nghĩ được, chàng lại có thể cưới thê tử vào tình cảnh như thế này. Ánh mắt chàng lại di chuyển dừng lại ở bình rượu giao bôi.

Cùng lúc đó, từ phía sau vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?”

Quay đầu lại đối diện với gương mặt ngơ ngác có chút đáng yêu của Hoa Tư Dĩnh, Minh Hạo nhướng mày: “Sau này nơi này là nhà của chúng ta.”

“Nhà của chúng ta? Ngươi thật giàu có nha, vừa chết đã có nhà. Nói thật đi, tiền này ngươi tìm đâu ra.”

Minh Hạo: “…”

Phu nhân này của chàng… có chút hơi ngốc nghếch nhỉ?

Thấy chàng không nói gì, đôi chân mày thanh tú của nàng hơi cau lại khó hiểu: “Ta nói có gì sai sao? Ngươi… ngươi điều kiện cũng tốt đó.”

Nghe những lời nàng nói, Minh Hạo không nhịn được phì cười: “Làm sao? Nàng không thích à?”

Bị người kia nhìn chằm chằm, Hoa Tư Dĩnh có chút không tự nhiên cúi đầu: “Ta đâu có nói như vậy.”

“Đến đây.”

“Hả?”

“Nàng đến đây.”

Hoa Tư Dĩnh ngơ ngác bước xuống giường. Dưới ánh đèn sáng, lúc này nàng mới nhìn kỹ gương mặt của nam nhân kia. Hắn quả thật rất soái, khác hẳn với những công ty trong kinh thành.

Nếu đem Minh Hạo so với đám công tử kia thì chắc chắn bọn họ kém xa. Tiếp theo người kia bỗng dưng đưa ly rượu đến trước mặt nàng: “Cùng uống.”

“Uống cái này làm gì? Ngươi định hạ độc ta à?”

“Phu nhân, nàng là người thân duy nhất của ta đó. Ta hạ độc nàng làm cái gì? Chưa kể nàng đã chết rồi, còn sợ chết nữa sao?”

Nhắc đến “chết”, Hoa Tư Dĩnh phồng má, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng có mở miệng ra nhắc ta đã chết nữa được không? Ta... ta cũng biết mình đã chết mà…”

Minh Hạo giả vờ ho khẽ: “Được rồi, ta không cố ý.”

“Còn nữa… ngươi… ta dù sao cũng là phu nhân của ngươi. Ngươi lớn tiếng với ta như vậy làm cái gì?”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***