Minh Hôn Định Mệnh

Chương 3: Viên phòng 1



Chương 3:

Minh Hạo mím môi, hai mắt đều là hình ảnh của nàng, chàng khẽ nói: “Ta không phải là cố ý, giọng của ta bình thường đã như vậy.”

“Được rồi, nể mặt ngươi là người thân duy nhất của ta ở đây. Ta sẽ chấp nhận không truy cứu nữa.”

“Nàng không thể gọi ta là phu quân sao? Dù sao phụ mẫu ta cũng dùng sính lễ đến hỏi cưới nàng…”

Lời nói của Minh Hạo còn chưa kịp ra hết, hai mắt người kia lại bắt đầu đỏ lên. Chàng thở dài lắc đầu: “Được rồi, ta không nói nữa. Chúng ta đi ngủ thôi, khuya rồi.”

“Ngươi chết cũng cần phải ngủ à?”

Minh Hạo: “…”

Thật sự cạn lời với tiểu cô nương này rồi.

Nhìn gương mặt lúc đen lúc đỏ của nam nhân trước mắt, Hoa Tư Dĩnh mở to mắt khó hiểu: “Ta nói sai cái gì sao? Chẳng phải ban đêm là lúc người chết xuất hiện à?”

“Vậy nàng ngồi đó đi, ta đi ngủ đây.”

Minh Hạo xoay người đi lại chiếc giường lớn, sau đó xốc chăn ngồi xuống. Thấy chàng hành động như vậy, đôi chân mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại không hài lòng: “Chàng ngủ ở đó rồi còn ta thì sao?”

Nghe lời nói của nàng, động tác chuẩn bị nằm xuống của chàng hơi khựng lại. Minh Hạo híp mắt lạnh lùng nhắc lại: “Ta là phu quân của nàng.”

Hừ, hung dữ như vậy làm gì? Ta chỉ hỏi một chút thôi mà. Người ta còn nhỏ đó, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi phải biết yêu thương trẻ em à?

Không thấy động tĩnh từ nữ nhân ngồi không xa, Minh Hạo lại ngồi dậy nhìn nàng. Hai chiếc má bị nàng thổi phồng, môi vì đó cũng chu lên có chút đáng yêu.

Chàng khẽ cất giọng nhè nhẹ: “Đi ngủ thôi, ma đến dọa nàng bây giờ.”

Nghe lời hù dọa, ánh mắt của Hoa Tư Dĩnh có chút run sợ nhưng nàng vẫn dè đặt không muốn bước tới: “Ta… ngươi.. ta không muốn viên phòng đâu.”

“Khụ.”

Minh Hạo có chút không tự nhiên, né ánh mắt từ nữ nhân kia khẽ nói: “Ai nói với nàng chuyện này thế hả?”

“Chẳng phải sau khi thành hôn đều phải động phòng sao? Lúc trước đại ca và tẩu tẩu cũng như vậy mà.”

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hoa Tư Dĩnh, chàng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tiếp: “Vậy nàng biết động phòng là làm cái gì không?”

Hai má của nàng bất ngờ đỏ lên, ánh mắt trừng về phía chàng không lên tiếng. Thấy vậy Minh Hạo càng muốn trêu chọc thêm một chút: “Tư Dĩnh, có phải nàng lén rình bọn họ không?”

“Ta không có.”

Hoa Tư Dĩnh đứng bật dậy vôi chạy đến bịt miệng của chàng lại như sợ người ta phát hiện chuyện mình đã làm. Gương mặt đã sớm đỏ bừng như quả cà chua, lắp bắp giải thích: “Không có mà, lúc đó… lúc đó là bọn họ rủ ta.”

“Bọn họ?”

“Là nhị ca và tam ca, nghe lời bọn họ có vẻ là chuyện gì đó rất vui. Ta… ta không biết như vậy mà…”

Nàng ra sức giải thích như thể Minh Hạo sẽ không tin mình nói. Sau đó, bỗng cơ thể bị người kia xoa chuyển. Minh Hạo đỡ eo nàng khiến nàng ngồi lên đùi mình.

Chàng rũ mắt nhìn nữ nhân trước mắt, càng nhìn càng thấy hấp dẫn, yết hầu ở cổ khẽ lay động: “Tư Dĩnh, chỉ xem thôi không hiểu đâu. Hay là thử một chút?”

Có độc, nam nhân này có độc. Người đâu, mau tới cứu ta.

Nội tâm Hoa Tư Dĩnh không ngừng gào thét nhưng hành động của nàng lại trái ngược một nẻo. Hai mắt nàng mở to nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, đầu không hiểu cái gì mà gật xuống.

Xong rồi, tất cả xong rồi. Mẫu thân, hắn dụ ta.

Hỷ phục rơi xuống, nàng vươn tay muốn kéo chăn che lại nhưng cổ tay đã bị người kia nắm lấy. Minh Hạo đè nàng dưới thân, rũ mắt mê người nhìn xuống: “Để ta nhìn một chút.”

“Ngươi… ngươi… đồ biến thái…”

“Ai lại nói phu quân của mình là đồ biến thái chứ hả, phu nhân?”

Hoa Tư Dĩnh cắn môi, không thể nào thua thiệt được. Ta lớn lên được phụ mẫu và các huynh thương yêu, không thể để ngươi dễ dàng chiếm đóng như vậy.

Vốn dĩ sức lực của nàng so với nam nhân kia chênh lệch rất lớn nhưng vì hành động đột ngột mà làm cho Minh Hạo trở tay không kịp. Nàng nhanh chóng ngồi lên bụng của hắn, môi nở nụ cười đắc ý.

“Phu quân, chàng cũng phải để ta nhìn thử một chút.”

Vừa nói, Hoa Tư Dĩnh vừa vạch áo của ngời dưới thân ra. Nhưng vừa làm được một lúc, nàng liền hối hận rồi. Bàn tay khựng lại trên ngực của Minh Hạo, gương mặt bỗng nóng lên.

Tên này, hắn quả thật là có độc. Sao cơ thể lại rắn chắc như vậy chứ?

Ngay giây sau, tiếng cười trầm trầm của Minh Hạo đã vang lên bên tai nàng. Sau đó là giọng nói khàn khàn có chút quyến rũ của hắn: “Sao lại dừng lại rồi phu nhân? Nàng không thích nữa sao?”

Bàn tay thô ráp chạm nhẹ vào tay nàng, nắm tay nàng tiếp tục thực hiện việc làm đang dang dở. Bên tai vẫn vang lên giọng nói kia như đang hướng dẫn.

“Phải làm như thế này. Tư Dĩnh, nàng thật thiếu nghị lực. Nếu con của chúng ta sinh ra giống như nàng xem như…”

“Chàng chê ta sao? Vậy ta sẽ tuyển thiếp thất cho chàng, ta sẽ không sinh con cho chàng…”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***