Minh Hôn Định Mệnh

Chương 20: Ta giúp chàng



Chương 20:

“Không sao đâu, chỉ cần nghĩ đến việc sinh ra đứa con mập mạp đáng yêu giống nàng, ta đã thấy vui rồi.”

“Chàng nói ta mập sao?”

Đêm hôm đó, Minh Hạo lại một lần nữa ôm gối bước ra khỏi phòng. Dù có chút uất ức nhưng vẫn không thể lay chuyển được tâm trí của người nào đó, đành một mình một gối rời đi.

[…]

Sáng hôm sau.

Mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì cánh cửa phòng đã bị Minh Hạo đẩy ra lẻn vào. Người trên giường lúc này vẫn còn say giấc không có động tĩnh.

Chàng cong khóe môi, cởi giày xong liền nhảy lên gường ôm chầm lấy người kia. Hoa Tư Dĩnh bị người khác làm phiền, chân mày thanh tú có chút nhíu lại, miệng lầm bầm không nghe rõ là đang nói gì.

Nhìn gương mặt bị chọc mà nhăn lại, Minh Hạo cúi đầu đặt nhẹ nụ hôn lên đó.

“Phu quân?”

Hoa Tư Dĩnh vừa mở mắt đã đụng phải gương mặt anh tuấn phóng to của chàng. Nàng mở to mắt kinh ngạc, sau đó mới để ý bản thân đã bị người nào đó giữ chặt trong lòng.

“Chẳng phải ta đã đuổi chàng ra ngoài sao?”

Nghe câu hỏi của người nằm cạnh, Minh Hạo gật đầu, trả lời một cách hiển nhiên: “Đúng vậy, nàng nói đêm qua không cho ta vào phòng. Nhưng bây giờ đã sáng rồi.”

“Minh Hạo.”

Hoa Tư Dĩnh nghiến răng nghiến lợi gọi tên chàng, nam nhân kia lại chẳng hề có chút nao núng mà tiếp tục lên tiếng: “Phu nhân, ta làm đúng theo lời của nàng mà.”

“Tức chết ta rồi. Chàng buông ta ra.”

“Không được, hôm qua nàng nói mọi chuyện để sáng tính. Bây giờ trời đã sáng rồi, có phải chúng ta nên làm gì đó hay không?”

“Hả?”

Ngay lúc nàng còn chưa kịp hiểu lời nói kia có ý nghĩa gì thì Minh Hạo đã ngậm lấy dái tai mềm mại trước mắt. Hoa Tư Dĩnh vì đó mà không nhịn được rùng mình.

Ý chàng là… là…

Là như thế này đây phu nhân.

Đôi mắt nóng rực di chuyển từ gương mặt xinh đẹp của Hoa Tư Dĩnh dần dần lướt xuống cổ rồi lại xuống ngực. Từng chỗ nó đi ngang như có lửa thiêu đốt làn da mịn màng, nàng cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ kia.

Nhưng cung đã giương lên làm sao có thể dễ dàng hạ xuống, Minh Hạo híp mắt, bàn tay to lớn chạm vào thân thể mảnh khảnh dưới thân, cất giọng khàn khàn: “Phu nhân, phụ mẫu hay tin chúng ta có hài nhi chắc sẽ vui lắm.”

“Chàng… từ từ đã…”

Minh Hạo nhìn nàng với đôi mắt bất lực: “Từ từ làm sao được hả, phu nhân?”

Vừa nói, chàng vừa kéo bàn tay nhỏ nhắn của người kia đưa xuống hạ bộ của mình. Bàn tay nàng vừa chạm đến đã rụt lại, Hoa Tư Dĩnh mở to mắt không dám tin: “Chàng… chàng mới sáng sớm đã muốn…”

Minh Hạo khàn giọng nói: “Không phải, chỉ là… nàng cựa quậy nên ta mới phản ứng.”

“Phu quân, có phải nếu nữ nhân nào làm vậy với chàng thì chàng cũng phản ứng hay không?”

Dưới đôi mắt tra hỏi của Hoa Tư Dĩnh, chàng khẩn trương giải thích: “Làm sao có thể chứ? Chỉ có mình phu nhân mới như vậy.”

Ngừng một chút, ánh mắt chàng dán chặt vào gương mặt xinh đẹp trước mắt: “Cho ta.”

Dù người kia không mở miệng đồng ý, nhưng cũng không hề phản đối. Minh Hạo theo đó mà mượn nước đẩy thuyền, lập tức lột sạch y phục vướng víu che chắn tầm nhìn.

Sau khi quần áo đã rơi lả tả dưới sàn, hơi thở của chàng cũng dần trầm xuống. Ánh mắt không rời thân thể mê người trước mắt một li nào.

Bàn tay thô ráp không yên phận mà liên tục trêu ghẹo đôi gò bồng mềm mại, thân thể Hoa Tư Dĩnh bị chọc ghẹo không ngừng uống éo. Nàng chớp chớp đôi mắt mơ màng, hai tay câu lấy cổ người đối diện.

Môi mỗi lúc một đến gần người kia, cuối cùng nàng dừng lại cách người trước mắt chừng một khoảng bằng một lóng tay.

Hơi thở hai người dần hòa quyện với nhau, Minh Hạo rũ đôi mắt phượng, một tay đỡ gương mặt người đối diện. Ngay sau đó, cúi xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại trước mắt.

Hoa Tư Dĩnh theo đường dẫn của nam nhân kia, ngửa đầu đáp lại nụ hôn mãnh liệt. Tay nàng mò mẫn cởi chiếc áo choàng bên ngoài, lại lần lượt cởi bỏ đi những thứ không cần thiết trên người Minh Hạo.

Nhìn hành động của nàng, chàng không kìm được khẽ cười. Chân mày hơi nhếch lên, gọi nàng: “Phu nhân.”

Dưới đôi mắt nóng rực kia, lại nhìn từ trên xuống dưới thân thể đối diện, Hoa Tư Dĩnh ngượng ngùng đỏ mặt. Nàng lắp bắp giải thích: “Ta không phải như vậy.. chàng đừng hiểu lầm. Ta… là ta muốn giúp chàng một chút thôi.”

“Vậy sao, phu nhân? Hay là…”

Minh Hạo đảo mắt, cầm lấy tay nàng đặt lên nơi giữa hai chân đã sớm dựng thẳng đứng. Tay bị chàng giữ chặt không cho rút lại, bên tai nàng lại vang lên giọng nói khàn đặc.

“Phu nhân, tuốt giúp ta đi.”

Nghe lời vang lên bên tai, Hoa Tư Dĩnh kinh ngạc, lắp bắp lặp lại: “Cái… cái gì? Tuốt… tuốt… ta không làm đâu…”

“Nhưng mà phu nhân, ta khó chịu quá..”

Không đợi nàng lên tiếng, Minh Hạo đã cầm tay nàng tự thực hiện. Lòng bàn tay mềm mại của nàng chạm vào từng nấc thịt khiến cho vật nào đó càng trở hung hăng lớn lên.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***