Minh Hôn Định Mệnh

Chương 19:



Chương 19:

Màn đêm bắt đầu buông xuống, xung quanh vang lên những âm thanh của động vật về đêm. Ban đêm ở âm phủ cũng lạnh hơn bình thường, trời đã rét lại cộng thêm từng đợt từng đợt gió càng thêm phần lạnh lẽo.

Hoa Tư Dĩnh đang ngồi sưởi ấm tay thì bỗng dưng cánh cửa phòng bị đẩy ra. Gió bên ngoài cũng từ đó mà luồng vào.

“Hm..”

Nàng khẽ rùng mình, ngay giây sau một chiếc áo lông đã phủ xuống đôi vai mảnh khảnh của mình. Nhìn chiếc áo lông chồng, lại ngẩn đầu nhìn người vừa mới bước vào, nàng lên tiếng: “Sao về trễ như vậy?”

Dưới đôi mắt to tròn trước mặt, khóe môi chàng hơi cong lên. Vươn tay xoa xoa mái tóc đang buông xõa, sau đó cất giọng có chút tủi thân: “Ta đâu có ra ngoài.”

“Vậy…”

Ha, Minh Hạo, chàng đang trách ta không quan tâm đến chàng hay sao?

Hoa Tư Dĩnh chưa kịp mở miệng nói tiếp thì bên tai đã vang lên giọng nói Minh Hạo: “Phu nhân, ta còn chưa ăn tối.”

Không hiểu sao lúc này, trong lòng nàng bỗng dưng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Ha ha ha, phu quân, ta không cố ý ăn hết phần của chàng đâu.

“Ta tưởng… tưởng là chàng ăn bên ngoài… ha ha”

“Vậy sao?”

Nghe tiếng cười gượng gạo của nàng, chàng khẽ liếc mắt hững hờ rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh. Gương mặt hiện lên vẻ buồn sầu: “Uổng công ta chờ nàng từ sáng đến giờ, cơm cũng chưa ăn miếng nào… Vậy mà nương tử quên luôn phần ta..”

“Phu quân, ta không có.”

Mặc kệ lời giải thích của nàng, Minh Hạo vẫn giữ vẻ mặt đó. Sau đó, chàng cúi người cởi giày, giở chăn chui vào bên trong, giọng nói vẫn tủi thân như cũ: “Không sao đâu, ta bữa đói bữa no trong quân đội của quen rồi. Nhịn một bữa cũng không sao đâu.”

Nhìn hành động của chàng, Hoa Tư Dĩnh vừa cảm thấy ái náy, lại vừa cảm thấy buồn cười: “Ta nấu cho chàng ăn nhé?”

Nghe lời này của nàng, ánh mắt Minh Hạo hơi lóe sáng lên nhưng vẫn giả vờ: “Thôi bỏ đi, ta không muốn nàng cực khổ.”

“Vậy chàng ngủ đi.”

Minh Hạo: “…”

Phu nhân, nàng nỡ bỏ mặc ta như vậy sao? Sau tim ta đau quá đi, phu nhân, ta đau lòng quá…

Hoa Tư Dĩnh nhướng mày nhìn bóng lưng vẫn yên nguyên như cũ, thở dài một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau, cánh cửa lại bị đẩy ra. Minh Hạo đang ngồi trên giường, vẻ mặt trầm tư nhìn đăm chiêu vào bức tranh trên tường không để ý người bước vào.

Đặt khây đựng bát mì xuống bàn, Hoa Tư Dĩnh híp mắt nhìn nam nhân đang thất thần kia: “Phu quân.”

Lời nói đột ngột vang lên của nàng làm người nào đó giật bắn mình. Minh Hạo gượng gạo sờ sờ chóp mũi, lúc này chàng mới để ý thứ đang đặt trên bàn, hai mắt liền sáng lên: “Phu nhân, nàng nấu cho ta sao?”

Nhìn vẻ mặt chán chẳng buồn nói của người trước mặt, khóe môi chàng bất giác cong lên. Minh Hạo bước đến đối diện Hoa Tư Dĩnh, hai tay dang rộng kéo nàng ôm vào lòng: “Vất vả cho nàng rồi, quả nhiên phu nhân vẫn để ý tới ta.”

Hoa Tư Dĩnh hừ một tiếng, tay đánh nhẹ vào ngực chàng: “Còn nói nữa ta sẽ không để ý tới chàng nữa. Minh Hạo, đừng làm dáng vẻ tội nghiệp đó nữa, ta nhìn thấy chỉ muốn đánh chàng một cái.”

“Được rồi, ta không nói nữa. Nàng đừng mặc kệ ta.”

Nhìn người trước mắt say mê ăn ngấu nghiến bắt mì mình làm, trong lòng Hoa Tư Dĩnh bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả. Lại để ý đến nhan sắc anh tuấn của nam nhân trước mặt, chậc thật sự là soái quá đi mất.

Không được, ta phải giữ bình tĩnh. Người dù sao cũng là của mình rồi, nàng mà lộ liễu sẽ bị chàng nghĩ rằng biến thái thì sao?

Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng ánh mắt của nàng vẫn không chịu nghe lời mà nhìn chăm chăm vào Minh Hạo đang cấm cúi ăn. Bỗng dưng chàng ngẩn đầu làm nàng giật mình xém chút té ghế.

“A a.”

“Phu nhân, cẩn thận một chút. Sao ngồi cũng có thể té vậy? Thân thể có chỗ nào không ổn sao?”

Minh Hạo vươn tay muốn đỡ nàng, nhưng Hoa Tư Dĩnh nhanh chóng xua đi: “Chàng mau ăn đi. Ta không sao hết, ta rất khỏe.”

“Phải không?”

Dưới đôi mắt nghi ngờ của Minh Hạo, nàng liền chạy nhảy xung quanh cho chàng xem: “Nhìn thấy không, ta rất khỏe mạnh.”

Minh Hạo nghe lời nói của nàng xong, khẽ bật cười: “Thật sự khỏe mạnh như vậy sao? Nếu vậy ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”

“Bàn bạc với ta? Ta có biết gì đâu mà bàn bạc với ta.”

“Nàng cứ ngồi xuống đi.”

Hoa Tư Dĩnh nhíu mày, tay cầm tách trà rót vào ly mình, vừa uống vừa nghe người kia nói.

“Chúng ta sinh con đi.”

“Phụt.”

Toàn bộ nước đều phun hết lên người đối diện, nàng mở to mắt kinh ngạc: “Chàng… ta không cố ý đâu…. Chỉ là.. chỉ là có hơi bất ngờ.”

Minh Hạo ngăn cánh tay đang lau chùi của nàng lại, ánh mắt nhìn nàng vô cùng nghiêm túc: “Phụ mẫu thúc giục chúng ta sinh con đấy.”

Minh lão phu nhân: Ta bảo như vậy khi nào chứ?

“Nhưng mà… nhưng mà không phải chúng ta sẽ sinh giống đám người kia chứ? Như vậy chàng sẽ đau đớn lắm đó.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***