Minh Nguyệt Kiều Kiều

Chương 13



16



Bẵng qua một khoảng thời gian, đột nhiên có phản quân công thành, người cầm đầu là nhị hoàng tử vốn bị giam lỏng, còn phó tướng của gã chẳng ai khác chính là Bùi Tranh biến mất chưa được bao lâu kia.



Bùi Tranh làm sao cam tâm cho nổi, cuối cùng vẫn chọn cách cá c.h.ế.t lưới rách.



Ngay khi người trong thành sợ đến nứt tim, ai ai cũng cảm thấy thấp thỏm bất an, tân đế như đã có chuẩn bị sẵn từ trước, dùng khí thế nhanh như sét bổ trấn áp loạn lạc, dùng một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t nhị hoàng tử ngay tại trận.



Thủ lĩnh đã chết, vây cánh cũng bị bắt giữ, chọn ngày c.h.é.m đầu.



Ta đến ngục gặp Bùi Tranh nốt lần.



Tướng quân thiếu niên khí phách đan trường năm xưa, giờ đã không bao giờ có thể kiêu hãnh lại như thủa ban đầu nữa.



Ánh mắt hắn nhìn ta nặng nề.



"Tất cả chuyện này là tác phẩm của ngươi đúng không Kiều Kiều?" Hắn hỏi ta.



Ta không đáp lại hắn.



Hắn lại hỏi: "Rốt cuộc từ khi nào thì ngươi bắt đầu sắp đặt mọi chuyện vậy?"



Giang nam thương nhớ tình ai

Ta vẫn không đáp.



Hốc mắt hắn dần đỏ hoe: "Kiều Kiều, trong lòng ngươi, chưa bao giờ có ta ư?"



"Chuyện đã đến nước này, Bùi tướng quân hỏi câu này, có thấy là đã quá muộn rồi không?"



"Ta..." Bùi Tranh còn tưởng nói gì đó, nhưng chung quy mãi không nói thành lời.



Bởi hắn đã thấy được Tống Doanh Nguyệt, người con gái tên Tống Doanh Nguyệt từ mắt đến tim chỉ có mình hắn ấy, giờ chẳng thèm nhìn hắn đến một cái, chỉ im lặng đi về đằng sau lưng ta, khoác cho ta thêm một cái áo khoác.



Nàng ấy thỏ thẻ: "Kiều Kiều à, trong tù vừa lạnh vừa ướt, tỷ đừng để bị cảm lạnh."



Nhìn cảnh này, hắn còn gì không hiểu được nữa.



Giờ ta chán ngấy hắn, Tống Doanh Nguyệt cũng bỏ mặc hắn.



Ngày hành hình, ta và Tống Doanh Nguyệt cũng đến xem.



Nhìn thấy chúng ta, Bùi Tranh cười, rồi có một giọt nước mắt chảy xuống.



Lúc quỷ đầu đao c.h.é.m xuống, ta nghe thấy hắn nói: "Kiều Kiều ơi, nếu lúc trước ta không tham lam như thế thì tốt rồi."



Ta thở dài bất đắc dĩ.



Không phải vì hắn đâu.



Mà bởi Tống Doanh Nguyệt bị cảnh tượng m.á.u me này hù bay tim, xoay người nhào vào lòng ta.



Không hiểu được nàng ấy.



Nếu sợ, sao còn cố đến xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-nguyet-kieu-kieu/chuong-13.html.]



Năm thứ hai tân đế lên ngôi, dùng thủ đoạn tàn nhẫn xử lý rất nhiều quan lại tham ô.



Kẻ đứng mũi chịu sào chính là Thừa tướng Vương Kỳ Cảnh của tiền triều.



Ông ta còn là cha ruột của Tống Doanh Nguyệt.



Là một nữ chính xứng tầm truyện ngược, thân thế của Tống Doanh Nguyệt đương nhiên không tốt rồi.



Nương thì bị người dối lừa vứt bỏ, một thân một mình sinh nàng ấy ra, vất vả nuôi nàng ấy lớn, cuối cùng lại c.h.ế.t trong chiến loạn.



Nàng ấy đi theo Bùi Tranh, một lòng vào kinh thành tìm kiếm người cha khốn nạn phụ lòng kia.



Kết quả đối phương là thừa tướng quyền cao chức vọng, không chỉ không muốn nhận nàng, còn muốn trừ khử nàng.



Buộc lòng nàng ấy phải nhẫn nhịn khép nép, coi Bùi Tranh là rơm cứu mạng, muốn mượn tay hắn, lật đổ cha ruột, báo thù cho mẹ mình.



Ngày Vương Kỳ An chết, Tống Doanh Nguyệt lần đầu tiên kéo ta đi uống rượu với nàng đến tận khuya.



Nàng khóc rồi cười, cười rồi khóc, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.



Lại thêm một mùa xuân đến.



Được Lâm lão điều trị, tân đế không cần ngồi xe lăn, sức khoẻ cũng khấm khá dần lên, suýt soát không khác gì người thường.



Hắn chăm lo việc nước, chí hướng rộng lớn, quyết tâm muốn cai trị đất nhà được cảnh thái bình thịnh thế.



Ta bằng tòng long chi công, làm quan bái chức tể tướng, thành nữ quan đầu tiên từ thời khai quốc, cùng hắn trị vì thiên hạ.



Còn Tống Doanh Nguyệt được phong làm Quận chúa, bái Lâm lão làm thầy, nguyện cùng Lâm lão vân du tứ hải cùng nhau, dùng y cứu chữa sinh linh.



Ngày đó nàng ấy rời kinh, ta dậy thật sớm, đích thân đưa nàng đến trước cửa thành.



Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ váy trắng muốt, mái tóc đen như mực búi hờ, nụ cười tươi tắn phóng khoáng nở bừng trên gương mặt tuyệt mỹ kia.



Trong lúc chẳng hay biết gì, đoá hoa trắng nhỏ mong manh thủa nào, đã trở thành vầng trăng sáng trên bầu trời kia từ lúc nào.



"Kiều Kiều, bảo trọng."



Theo tiếng vó ngựa đi xa, tiếng bảo trọng kia cũng tan vào trong gió.



Ta thu dọn quần áo.



Hiện giờ thiên hạ ca khúc ca thái bình, ngươi cũng không cần phải lo, phải nhọc nỗi gì rồi.



Chúng ta nhất định rồi sẽ được gặp lại nhau.



(End)



Giải thích tên tiêu đề "Minh Nguyệt Kiều Kiều"



Có thể hiểu là ghép giữa hai tên nữ chính là Tống Doanh Nguyệt và Lục Kiều Kiều.



Cũng có thể hiểu ví von như người con gái xinh đẹp tựa vầng trăng sáng.