Minh Nguyệt Kiều Kiều

Chương 12





15



Lúc trước cha hờ có hỏi trong lòng ta đã chọn ra được người bồi dưỡng chưa, người ta chọn chính là tứ hoàng tử.



Tứ hoàng tử trong truyện gốc không được miêu tả nhiều.



Chỉ nói hắn có một tấm lòng son cộng thêm trời sinh đã thông minh, khi còn nhỏ lòng đã có thiên hạ, cũng từng là hoàng tử được bệ hạ yêu thương nhất, cũng là người có hy vọng thừa kế ngôi báu nhất.



Chỉ tiếc ốm yếu từ nhỏ, mệnh ngắn phúc mỏng, bệ hạ băng hà chưa được bảy ngày, hắn đã đi theo về Tây Thiên.



Vài nét bút ít ỏi viết sạch cả cuộc đời hắn.



Giang nam thương nhớ tình ai

Nhưng là người con gái tay cầm kịch bản, ta biết rõ, hắn không phải bị bệnh, mà bị trúng độc.



Hắn và ngũ hoàng tử là đá kê chân cho nhị hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế.



Cho nên vào ngay cái ngày ta quyết tâm phải cải thiên hoán mệnh cho phủ Trấn Quốc công, cũng đã phái người âm thầm quan sát tứ hoàng tử.



Hắn cũng không phụ lòng hy vọng của ta, mặc dù bệnh tật quấn thân cũng không quên chuyên cần, hắn không oán trời trách đất, cũng không oán than số phận, chỉ một lòng dốc toàn lực của mình bảo vệ giang sơn xã tắc, luôn dâng kế hiền lên cho bệ hạ.



Nếu không vì nguyên nhân sức khoẻ, hắn chắc chắn thích hợp lên đế vị hơn cả nhị hoàng tử, cho nên ta lựa chọn giúp hắn một tay.



Chuyện gốc nhắc qua, độc của hắn thật ra có thể giải, nhưng cả thiên hạ này chỉ có một người giải được, đó là Lâm lão.



Khó nhất là hành tung của Lâm lão không có định, hơn nữa tính cách quái dị, không phải người có duyên thì không chữa, không phải người hợp mắt thì không trị.



Nhưng ta biết ông ta ở đâu, cũng biết nên làm sao sẽ khiến ông ta vui lòng chữa cho.



Nương của Tống Doanh Nguyệt chính là ánh trăng sáng thủa thiếu thời của Lâm lão.



Trong sách, vừa thấy Tống Doanh Nguyệt giống Tống mãu đến bảy phần, ông ta ngay lập tức cho nàng ấy ba cái yên cầu.



Đấy cũng là giao dịch giữa ta và Tống Doanh Nguyệt.



Nàng ấy giúp ta đi tìm Lâm lão về cứu tứ hoàng tử, ta giúp nàng ấy hoàn thành chuyện nàng ấy làm không xong, giúp nàng có thể thoát khỏi Bùi Tranh lưu loát sạch sẽ.



Tuy đó không phải kế hoạch ban đầu của ta, nhưng có nàng ấy tham gia thì tất cả càng trở nên thuận lợi hơn nhiều.



Ta đưa trước cho nàng ấy một vận may, cộng thêm một lời hứa của tứ hoàng tử, tất cả đủ để báo đáp ân "cứu mạng" của nàng ấy.



Mưu to kéo dài ba ngày, trong kinh thành cũng yên lặng ba ngày.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-nguyet-kieu-kieu/chuong-12.html.]

Đến tận tảng sáng ngày thứ tư, tiếng chuông tang trong cung vang dài, đế vương băng hà.



Trước khi đi, bệ hạ lập di chiếu, phong tứ hoàng tử mới lành bệnh là tân đế, nhị hoàng tử bị cách chức biếm thành thứ dân, cả đời bị giam trong phủ nhị hoàng tử, không có chiếu lệnh thì không được ra ngoài.



Yên lặng trong kinh thành đi qua, tất cả trở lại guồng quay lúc trước, dường như trong khoảng thời gian ấy chưa từng xảy ra chuyện gì hết.



Chỉ có tin một đám vây cánh của nhị hoàng tử bị xét nhà, chứng tỏ rõ từng có một cuộc chiến tranh đoạt mà thôi.



Là chỗ dựa lớn nhất của nhị hoàng tử, phủ Đại tướng quân cũng không thể tránh thoát khỏi số mệnh bị tịch thu.



Chẳng qua nghe nói đêm trước xét nhà, Bùi lão gia tử đã đưa theo cả nhà Bùi gia chạy trốn suốt đêm, đến cả Bùi Tranh cũng biến đâu mất tăm.



Lúc nghe được tin này, ta đang ở trong vườn tỉa hoa, tân đế bình chân như vại ngồi ở lương đình sau lưng ta hóng mát.



Sau khi quan sát ta hồi lâu, hắn mới chọc ghẹo đùa câu: "Bùi tướng quân hiện giờ đi đâu không rõ, Lục tiểu thư vẫn có tinh thần an nhàn cắt hoa nghịch cỏ ư, không có lòng nhớ thương tình cũ nữa à?"



"Rắc" một tiếng, ta dứt khoát cắt một nhành hoa xuống, nhành hoa rơi xuống đất kia, còn có một đoá hoa nở vô cùng rực rỡ.



Hoa xinh khoe sắc mà rơi xuống đất, thoáng cái cánh hoa đã nhuốm trong bùn.



Hoa tươi mơn mởn hoá thành đồng bùn, chỉ trong một chớp mắt mà thôi.



"Bệ hạ, ngài xem hoa này đi, nó còn mọc quay trở lại được nữa không?"



"Ngươi..." Tân đế há miệng muốn nói, nói còn chưa xong đã bị một giọng nói vui mừng cắt ngang.



"Kiều Kiều à, này là chén thuốc nãy ta vừa đun cho tỷ á, rất là bổ dưỡng đó, tỷ mau uống lúc còn nóng đi." Tống Doanh Nguyệt bưng chén thuốc hớn hở chạy về phía ta, cười cong cả mắt.



Ta nhận chén thuốc thử độ ấm, sau đó uống một hơi hết sạch.



Trong khoảng thời gian này Tống Doanh Nguyệt suốt ngày dốc lòng điều dưỡng cơ thể cho ta, sức khoẻ của ta theo đó càng trở nên khỏe mạnh.



Để đáp lại nàng, ta cắt một đoá hoa nở tuyệt đẹp nhất, gài lên mái tóc nàng.



Kiều hoa xứng với giai nhân, đẹp lắm.



(Kiều hoa ở đây là đoá hoa đẹp, giai nhân ở đây là chỉ người con gái đẹp có tài.)



"Xì!" Tân đế đột nhiên xen vào: "Không biết Bùi tướng quân nhìn thấy cảnh này sẽ có cảm tưởng gì."



"Thế phải xem hắn có mạng mà xem không?" Ta cười mỉa.



Câu chuyện làm gì kết thúc đơn giản như thế.