Vân Phi Vũ vội vã sai người đi tìm. Trong lòng lo lắng đến bồn chồn, bên cạnh Mộ Dung Ngạo Thần nhìn hắn " Vũ, ngươi thật sự quan tâm Mộ Dung Ngữ Lam?"
Vân Phi Vũ xoay lại, lần đầu hồ ly trong mắt hiện lên nghiêm túc " Nàng là ta động tâm nữ tử, cả đời ta sẽ bảo hộ nàng. Ngạo Thần, ngươi tuy là ta hảo bằng hữu, nhưng nếu ngươi đụng đến nàng, ta sẽ không tha thứ"
Hắn đủ biết Mộ Dung Ngạo Thần như thế nào ác cảm với Tiểu Ngữ Lam. Có điều bây giờ có hắn, dù thế nào hắn cũng sẽ không để ai đụng đến nàng. Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nói " Vũ, Ngữ Lam không phải nữ tử ngươi nên động tâm"
Vân Phi Vũ không tiếp tục trả lời, chỉ quay người rời đi. Lúc này tìm kiếm nàng mới là quan trọng nhất, cho dù thật sự phải lật tung Tứ Quốc.
Xe ngựa gập ghềnh khiến nàng tỉnh giấc, chỉ thấy bản thân trên một chiếc xe gỗ, đối diện là nam tử đeo mặt nạ bạc, lãnh đạm lạnh lùng còn hơn cả tảng băng di động Mộ Dung Ngạo Thần. Nàng muốn ngồi dậy tay lại bị trói, tức tối nói " Ngươi rốt cuộc sao không thể nói lí lẽ, không phải chỉ cần mang ta về Thừa Tướng phủ sẽ được hậu tạ sao"
Nam nhân vẫn như cũ giữ im lặng, chỉ có đôi mắt hổ phách dưới lớp mặt nạ nhìn thẳng nàng. Dạ Tử Ly tiếp tục nói " Ngươi bắt cóc ta cũng không có tác dụng gì. Chúng ta đi đâu vậy?"
Vẫn như cũ không hồi âm, nàng liếc sang hắn thở dài bất lực dựa vào ghế " Được rồi, không thích trả lời thì thôi vậy"
Bụng trống rỗng, hôm qua đồ ăn lại uống nhiều rượu đã tiêu hết. Trong bụng cồn cào đến khó chịu, nàng nhận ra cơ thể của Mộ Dung Ngữ Lam chỉ cần đói bụng sẽ đau dạ dày, lúc này nàng chỉ cảm nhận được cơn đau âm ỉ xen tới. Gương mặt đã nhanh chóng tái đi " Ngươi có thể hay không có đồ ăn ?"
Lúc này nam tử lại mở mắt ra nhìn nàng, hắn nhận ra nàng hành xử khác lạ. Gương mặt khuynh quốc lúc này mĩ kiều tái nhợt. Dạ Tử Ly dùng chút sức lực nói " Ta bị đau dạ dày, ngươi có thể hay không cho ta chút lương thực"
Tuyết Vô Ảnh thấy nàng đã ngã sang một bên, tay bị trói cố gắng ôm bụng. Tay lấy bên cạnh bịch đồ thảy qua cho nàng. Dạ Tử Ly cố gắng nắm lấy, tay bị cột chặt làm bịch lương thực rơi xuống đất. Nàng bất lực đưa mắt nhìn hắn " Huynh đệ, ngươi có thể hay không cởi trói cho ta"
Tuyết Vô Ảnh ngoài ý muốn vung tay, dây thừng nhanh chóng bị cắt đứt. Dạ Tử Ly cảm kích nhanh chóng nhặt lên bịch lương khô, cầm chiếc màn thầu ăn. " Đa tạ, hôm qua uống hơi nhiều, dạ dày ta lại không tốt. Thật sự đau"
Tuyết Vô Ảnh nhếch mày " Đường đường là muội muội của Thừa Tướng đương triều, ngươi lại uống rượu không phép tắc?"
Vẫn cầm chiếc màn thầu, Dạ Tử Ly nhún vai " Ta không thấy có vấn đề, không phải nam nhân vẫn luôn ra ngoài uống rượu sao?"
Nghe đến nàng suy nghĩ, hắn bất ngờ, một tiểu thư như nàng lại thốt ra được những lời này. Hắn không biết được Vân Phi Vũ lại có một muội muội như vậy " Nam nữ khác biệt"
" Ngươi như nào lúc này lại nói nhiều như vậy, chúng ta đang là đi đâu" Lúc nãy không phải nàng cậy miệng hắn cũng không trả lời sao. Sao đến chuyện nữ đức này lại đặc biệt quan tâm đến vậy.
Không biết có phải nàng chọc đến hắn, cảm giác nam nhân này lại toả ra khí lạnh. Hắn trở vè trạng thái im lặng, không nữa trả lời câu hỏi của nàng. Dạ Tử Ly bĩu môi. Vén màn nhìn ra ngoài, chỉ thấy đồng cỏ vàng ươm, xung quanh dĩ nhiên là thảo nguyên. Nàng hốt hoảng " Đây là đi đâu a?"
Không phải đây là bắt cóc muốn bán nàng đi nước khác? Dạ Tử Ly hạ giọng, muốn cùng hắn đàm phán " Huynh đệ, chúng ta đàm phán, ngươi đây là muốn đem ta bán đi, ta biết nhan sắc này không phải bình thường, bán cũng được không ít tiền, điều ngươi nghĩ xem ta ca là đương triều Thừa Tướng, chúng ta gia không thiếu chính là ngân lượng, chi bằng ngươi đem ta về Thừa Tướng phủ thế nào?"
Bên ngoài đánh xe Sở Vệ Phong nghe nàng lải nhải, chỉ sợ chủ tử một cước đánh chết nàng. Ngoài ý muốn lại nghe chủ tử trả lời " Đem ngươi về Thừa Tướng phủ, ta làm sao biết được Vân Phi Vũ có thật sự giữ đúng lời hứa"
Chủ tử đây là trò đùa dai sao? Lại như thế trả lời nàng. Bên trong lại vọng ra tiếng nói của Dạ Tử Ly " Sẽ, ta ca giữ đúng lời nói"
" Chi bằng đem ngươi đến chỗ bọn ta, làm Vân Phi Vũ đem ngân lượng tới, thế nào?" Hắn như có như không nâng lên khoé miệng, như cũ giọng nói vẫn lạnh nhạt.
" Như này...." Nàng đảo mắt suy nghĩ, Vân Phi Vũ tên này có hay không chịu đem tiền để chuộc nàng.
Tuyết Vô Ảnh nhìn đến nàng đâm chiêu suy nghĩ, trong lòng vì chính bản thân trò đùa dai mà vui vẻ.
Bên ngoài Sở Vệ Phong đã mắt kinh ngạc không nói nên lời. Băng sơn vạn năm Hinh Vương gia từ khi nào lại biết đùa.
Huyền Vũ
Vân Phi Vũ sau một đêm đã lộ ra nhiều mệt mỏi, hắn cả đêm không ngủ chạy khắp nơi tìm nàng. Trong lòng lo lắng không yên, rốt cuộc chết tiệt Mộ Dung Ngữ Lam đang ở đâu.
Bên cạnh nam tử vội vã nói " chủ tử, ngươi đã cả đêm không ngủ"
Như thế bồn chồn vội vã vốn không phải hắn bình thường Thái Tử điện hạ. Hắn nhận biết hắn đối xử công chúa Huyền Vũ hoàn toàn khác, không nghĩ tình cảm lại thế sâu đậm.
" Có tin tức gì ?" Hắn xoa thái dương hỏi.
Phụng Lữ lo lắng nói " Đã cử người đi, đều không nhận được manh mối"
" Tiếp tục tìm, cho dù lật hết Tứ Quốc cũng phải tìm thấy nàng" Vân Phi Vũ đôi mắt hiện lên vân đỏ, Phụng Lữ không dám nói thêm chỉ đành tuân lệnh rời đi.
Bên kia Mộ Dung Ngạo Thần cũng không ngủ một đêm. Hắn không hiểu chính mình bản thân, rõ ràng hắn hận Mộ Dung Ngữ Lam tận xương tuỷ, lại vì nàng lo lắng đến cả đêm không ngủ. Rốt cuộc là thế nào. Quay chở về Hoàng cung, chỉ thấy từ xa một bóng dáng thiếu niên đứng ở trước cửa Hoàng Thanh cung, nép phía sau tượng đá. Mộ Dung Ngạo Thần đi đến bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng " Liệt Phong"
Mộ Dung Liệt Phong giật mình quay đầu " Tam Hoàng Huynh, ta..."
" Có chuyện gì?" Mộ Dung Liệt Phong sẽ không tuỳ tiện đến Hoàng Thanh Cung.
Hắn khó xử, trong mắt đầy vẻ khốn đốn, có lỗi. Hắn nên nói thật bọn họ ra ngoài cùng Tiêu Viêm cung chủ, như thế Hoàng tỷ mới bị mất tích. Nhưng nếu nói ra như vậy thanh danh Hoàng tỷ sao có thể còn.
Mộ Dung Ngạo Thần từ nhỏ đã trên chiến trường, vốn nhạy bén hơn người. Hắn lạnh lẽo hỏi " Ngươi biết lí do Mộ Dung Ngữ Lam mất tích"
Đứng trước một lạnh lùng khí thế như vậy nam tử, cho dù là hắn Hoàng huynh, Mộ Dung Liệt Phong cũng không kiềm lòng được run lên. Hắn không còn cách nào đành khai thật " Chính là Tiêu Viêm"
" Tiêu Viêm?" Mộ Dung Ngạo Thần nhăn mày.
" Hôm qua Hoàng Tỷ cùng Đệ rời cung là cùng Tiêu Viêm, đến lúc đệ thức dậy đã trở về cung của bản thân. Sáng lại nghe tin Hoàng tỷ mất tích" Hắn hít hơi sâu nói.