Mộ Dung Ngạo Thần trầm mặt, Tiêu Viêm nổi danh khát máu tu la. Hắn biết Mộ Dung Ngữ Lam gần đây có qua lại với hắn, chỉ không ngờ Tiêu Viêm lại ra tay với nàng. Thấy hắn càng lúc càng lãnh, gần như không còn độ ấm, Mộ Dung Liệt Phong sợ hãi " Hoàng huynh, là lỗi của đệ"
Hắn quay người bước đi, lạnh nhạt giọng nói vang lên " Quay về cung đi, chuyện này đừng nói thêm một ai"
Đây có lẽ là câu dài nhất Hoàng huynh nói với hắn. Tam Hoàng Huynh tính tình vốn lãnh đạm, không có một chút độ ấm. Từ nhỏ đã luôn sống ngoài xa trường, hắn vốn không nhiều tiếp xúc. Nhìn đến cô độc bóng lưng bước đi, Mộ Dung Liệt Phong thở dài bất lực, hắn đúng là yếu kém, không thể giúp tìm Hoàng tỷ.
Thương Vương Phủ.
Mộ Dung Mặc Nhiên ngồi trong thư phòng, đôi lông mày nhíu chặt, trước mặt là Thanh Hoành " Có tin tức gì?"
Sau hôm qua hắn như mất trí một mạch rời đi, đến khi quay lại đã không tìm thấy nàng thân ảnh. Trong cung cũng không có tin tức, Mộ Dung Mặc Nhiên nắm chặt tay áo, đáng hận. Hắn sao lại sơ suất như vậy.
Thanh Hoành lắc đầu " Vương gia, thuộc hạ đã lần mò khắp nơi không thấy tung tích của Công chúa"
Lần đầu tiên hắn thấy chủ tử tức giận như vậy, Khuynh Hạc công chúa từ lúc nào làm cho hắn bận tâm. Chỉ nghe Mộ Dung Mặc Nhiên không độ ấm giọng nói "Tiêu Âm Cung thế lực lại không tìm được một nữ tử"
Thanh Hoành sợ hãi trước hắn khí thế cúi đầu, lần đầu hắn thấy Cung chủ như thế sát khí. Ngoài cửa đi vào một hắc y nhân " Cung chủ, có một cỗ xe ngựa lạ, phu xe là một đại cao thủ, chúng ta không dám sơ suất động thủ"
"Dẫn đường" Cho dù chỉ là một manh mối nhỏ cũng không thể bỏ qua. Lý Uẩn tuân lệnh đi trước, Mộ Dung Mặc Nhiên cùng Thanh Hoành theo sau.
Dạ Tử Ly từ từ mở mắt, nhìn xung quanh cảnh sắc khác lạ, căn phòng gỗ được bày trí đơn giản, nàng ngồi dậy nhìn ngoài trời đã tối đen như mực. Đây là đâu? Tên bắt cóc?
" Dậy rồi?" Lạnh nhạt giọng nói vang lên, nam tử đeo mặt nạ rảo bước từ cửa vào.
Dạ Tử Ly thở dài có chút bực nhọc " Huynh đệ, ta nói bắt cóc ta có lợi ích gì? Không phải cần tiền sao?"
Hắn ngồi xuống cạnh đầu giường, nam tử này nàng có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ hắn. Không phải băng giá lãnh đạm giống Mộ Dung Ngạo Thần, chính là tuyết liên trên đỉnh núi cô độc lạnh lẽo.
" Ngươi là muội muội của Thừa Tướng" Hắn nhìn thẳng nàng, y phục thượng hạng đúng là không lừa người. Hắn từng nghe nói qua về Thừa Tướng Huyền Vũ, tuổi trẻ tài cao, trong triều luôn được trọng dụng.
" Đúng vậy" Nàng nói dối không chớp mắt.
" Ta chưa từng nghe qua Vân Phi Vũ có muội muội" Hắn điều tra quá Vân Phi Vũ, nam nhân này một chút manh mối đều không có, bí ẩn hành tung.
Lo sợ bị bại lộ nàng vội nói " Không phải ngươi không tin cứ cho người gửi tin cho Vân Phi Vũ"
Tuyết Vô Ảnh như có không nâng lên khoé miệng " Vân Phi Vũ trước giờ luôn độc lai độc vãng, chưa từng nghe hắn có một muội muội"
" Ngươi chưa từng nghe không nghĩa hắn không có, không tin có thể trực tiếp hỏi Vân Phi Vũ" Nàng trả lời, tuy trong lòng mang theo lo hắn Vân Hồ Ly tên đó sẽ chối bỏ, này nam tử trực tiếp đem nàng trừ khử.
Nam tử không vội vã, chỉ trong tay đưa ra một viên thuốc nói " Uống này"
" Đây là cái gì?" Nàng đề phòng, đây là muốn giết nàng rồi? Không phải chứ.
Nhìn đến nàng lo ngại ánh mắt, hắn không cảm xúc nói " Đây là thuốc cực độc, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên không để ngươi tử"