Mộ Kim Chi

Chương 1: 1



1

 

Đêm Trung Thu, ta cùng phu quân và hai đứa con ở phu gia, phủ Xương Bình Hầu, vui vầy đoàn tụ.

 

Giữa lúc ấy, có người hầu hớt hải chạy vào báo tin.

 

“Hầu gia! Phu nhân! Không xong rồi ạ!”

 

Bà mẫu ta, Trương thị, cau mày quát:

 

“Câm miệng! Ngày lễ lớn như thế, nói gì mà xúi quẩy thế hả?”

 

Người hầu kia chau mày, lo lắng liếc nhìn ta một cái rồi mới dè dặt nói:

 

“Là… là Đại gia đã trở về rồi! Còn mang theo một nữ nhân và ba đứa trẻ…”

 

“Cái gì?!”

 

Công phụ ta, Xương Bình Hầu, trừng mắt kinh ngạc.

 

“Thật là Tri Lễ? Nó chẳng phải… đã c.h.ế.t trận mười năm trước rồi sao?”

 

Nghe vậy, sắc mặt hầu phu nhân lập tức trở nên khó coi, ánh mắt lẩn tránh, dường như đang giấu giếm điều gì.

 

Ta chỉ cần nhìn một lần, liền nhận ra đầu mối.

 

Năm ấy, vị hôn phu ta, Tạ Tri Lễ, c.h.ế.t trận nơi sa trường, nhưng phu gia họ Tạ lại tham trăm thuyền sính lễ của nhà ta, Mộ gia ở Giang Ninh, nhà giàu nhất vùng.

 

Họ che giấu tin hắn ta c.h.ế.t trận, để người con thứ là Tạ Quy Nguyên thay mặt cưới ta, mưu toan để ta cả đời thủ tiết cho một tấm bài vị.

 

Nhưng ta sớm đã nhìn thấu âm mưu đó.

 

Sở dĩ ta thuận nước đẩy thuyền mà gả vào, chẳng qua vì ta là con gái duy nhất của Mộ gia, phụ thân ta lại không có con trai.

 

Để giữ lấy cơ nghiệp bạc vạn của Mộ gia, không để họ hàng trong tộc nuốt trọn, ta đành phải ra tay trước.

 

Đêm ấy, ta liền đè người tiểu thúc Tạ Quy Nguyên ra mà gạo nấu thành cơm, ăn rồi lại ăn, ăn đến khi hắn mềm nhũn ra trong tay ta.

 

Ngày hôm sau, khi hầu gì và hầu phu nhân nhận thấy có điều khác lạ, chạy đến viện của ta, thì tiểu thúc đã ngoan ngoãn phục tùng, quỳ dưới đất đ.ấ.m chân cho ta.

 

“Nguyên nhi… con…!”

 

Hầu phu nhân trông thấy cảnh đó, sững sờ đến nỗi nói chẳng nên lời.

 

Công phụ giận dữ quát:

 

“Tạ Quy Nguyên! Chuyện này là sao? Không phải bảo con thay ca ca bái đường thành thân, rồi hôm sau nói thật với nàng sao? Sao lại…”

 

Tạ Quy Nguyên rưng rưng nước mắt, vẻ mặt ấm ức nhìn phụ mẫu mình:

 

“Phụ thân! Mẫu thân! Con… con không còn trong sạch nữa rồi!”

 

“Tẩu tẩu, nàng ấy… vừa nhìn đã nhận ra con là giả, rồi… rồi nàng ấy…”

 

“Con có lỗi với phụ mẫu, có lỗi với ca ca đã khuất!”

 

“Con sẽ đi tự vẫn, tuyệt đối không để mất mặt Tạ gia!”

 

Ta thầm nghĩ, ô hô, đúng là biết diễn.

 

Đêm qua khi ta ép hắn, hắn còn rên rỉ: “Sao sao, đừng… đừng dừng lại!” cơ mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đám nha hoàn và ma ma đương nhiên không dám để người con thứ duy nhất trong phủ c.h.ế.t mất, vội vàng kéo hắn lại, vừa khóc vừa khuyên:

 

“Nhị gia, người chớ nghĩ quẩn mà!”

 

Còn ta thì vẫn ngồi đó, lạnh lùng nhìn, chẳng thèm đứng dậy.

 

Đại nha hoàn Hồng Thử thấy vậy, bước tới dâng cho ta một chén trà:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tiểu thư mệt rồi, xin uống chén trà nhân sâm nhuận họng ạ.”

 

“Bữa sáng đã dọn sẵn, có sáu mươi sáu món điểm tâm, đều là những món tiểu thư yêu thích, lấy điềm lành lục lục đại thuận, hoà hoà mỹ mỹ.”

 

Lý ma ma, vốn biết rõ Tạ gia chẳng có gì tốt đẹp, nói giọng chua cay:

 

“Con ngốc này, còn gọi gì mà tiểu thư nữa? Giờ đã gả vào Tạ gia rồi, phải đổi xưng hô thành thiếu phu nhân.”

 

“Còn là đại thiếu phu nhân hay nhị thiếu phu nhân, thì còn phải xem thái độ của Hầu gia và Hầu phu nhân thôi.”

 

Ta nhận lấy chén trà nhân sâm, uống một ngụm rồi đặt xuống, đưa tay nâng cằm Tạ Quy Nguyên lên, lấy khăn tay thêu hoa hải đường thơm ngát chậm rãi lau nước mắt cho hắn.

 

Trong lòng ta thầm nghĩ, chà, tên này trông cũng tuấn tú thật, trách gì ta vừa nhìn đã thích. 

 

Đến cả ý định tìm Tạ gia gây sự cũng tiêu tan mất.

 

“Thôi nào, khóc cái gì chứ?”

 

“Ta đã chiếm thân ngươi rồi, tất nhiên sẽ không để ngươi chịu ấm ức.”

 

2

 

Tạ Quy Nguyên nghe vậy khẽ ngẩng mắt, đôi mắt đào hoa long lanh ướt lệ, tựa bầu trời quang đãng sau cơn mưa, trong sáng mà mê người, khiến ai nhìn cũng phải xao động lòng dạ.

 

Ta quay sang nói với Hầu gia và Hầu phu nhân:

 

“Hầu gia, phu nhân, nay đại công tử nhà người đã mất, người thành thân với ta lại là nhị công tử, vậy thì nhị công tử này, ta xin nhận luôn rồi.”

 

“Nói cho rõ ràng, sính lễ của ta, trăm thuyền hàng hóa, tháng hai mới khởi hành về phương Bắc, mà đại công tử nhà người đã c.h.ế.t từ tháng giêng. Các người cố tình giấu giếm, để nhị công tử thay thế mà bái đường, định để ta thủ tiết cả đời cho một người c.h.ế.t.”

 

“Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Tạ gia các người gạt hôn, e là không tránh khỏi tội. Nếu ta kiện lên Thuận Thiên phủ, rồi để Hoàng thượng biết chuyện, các người đoán xem, bệ hạ sẽ xử lý Tạ gia thế nào?”

 

Nghe ta nói vậy, bà mẫu liền òa khóc:

 

“Ôi chao! Kim Chi à, là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà!”

 

“Con với Tri Lễ là mối hôn định từ thuở nhỏ, chúng ta chẳng qua sợ con biết chuyện rồi đau lòng, nên mới giấu con đó thôi.”

 

“Ta biết con mồ côi mẫu thân sớm, nên chỉ muốn đón con về phủ, coi như con ruột mà chăm sóc…”

 

Nói đến mối hôn sự này, đúng là do mẫu thân ta khi còn sống đã đính ước.

 

Nếu nói kỹ ra, thì mẫu thân ta và bà mẫu từng là bằng hữu từ thuở thiếu thời.

 

Nếu không phải vậy, thì Mộ gia vốn là nhà buôn, dẫu mẫu thân ta xuất thân danh môn, cũng khó mà trèo lên được Tạ gia, dòng dõi hầu tước.

 

Vì thế, nghe bà ta nói vậy, ta cũng không muốn xé rách mặt mũi đôi bên.