“Con tự nhiên biết Trương di thương con, chỉ là tình cảnh nhà con, a di cũng rõ. Nếu không có nam nhân chống đỡ, nhà con làm sao trụ nổi được?”
“Con thấy nhị công tử tuy chưa có công danh, cũng chưa được phong ấm, nhưng tướng mạo và thân thể đều không tệ. Chi bằng đổi luôn tên trong hôn thư đi, để hai nhà ta vẫn là thông gia như cũ!”
“Cái này…”
Lời ta nói khiến Hầu gia và Hầu phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát chưa biết phải quyết thế nào.
Nhưng họ không lập tức từ chối, ta liền hiểu, chuyện này có thể thành.
Ta mềm giọng, kéo tay Hầu phu nhân, thấp giọng nói:
“Trương di, con biết a di thương con, chắc chắn cũng không nỡ để con mới thành thân đã phải thủ tiết chứ?”
“Gia nghiệp nhà con lớn như thế, nếu không có người thừa kế, các thúc bá trong tộc chẳng phải sẽ xé xác con ra sao?”
“Trước khi đến đây, con đã nghe nói vì chuyện của đại gia, phủ ta đang túng thiếu, xoay xở khắp nơi vẫn chưa được.”
“Thế này đi, con sẽ cho a di một thuyền sính lễ để chi dùng, coi như con dâu hiếu kính công phụ bà mẫu.”
“Về sau trong phủ có chuyện khó khăn gì, cứ nói với con!”
“Dù gì nhị gia cũng là con ruột của Hầu gia, gọi người một tiếng ‘mẫu thân’, làm sao có thể xa cách giữa bà mẫu với con dâu được chứ?”
Hầu phu nhân vốn đã biết con trai mình, đại công tử chưa c.h.ế.t, chỉ là giả c.h.ế.t.
Giờ ta lại chịu xuất tiền giúp, còn khéo miệng gọi bà một tiếng “mẫu thân”, chẳng qua chỉ đổi từ con dâu trưởng thành con dâu thứ, có gì thiệt thòi đâu.
Bà ta nghĩ thông suốt liền, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói:
“Đứa nhỏ này, nói gì mà xa lạ thế, ta với Hầu gia sao nỡ dùng sính lễ của con chứ?”
“Con đã ưng ý Nguyên nhi, hai đứa cũng đã thành phu thê thật rồi, ta và phụ thân con nó sẽ đến nha môn, đổi tên trong hôn thư cho chính thức!”
“Từ nay, con chính là Nhị thiếu phu nhân của phủ Hầu ta!”
Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên nhẹ nhõm vô cùng.
Ta mỉm cười rạng rỡ nói:
“Vậy con cảm ơn mẫu thân! Hồng Thử, lát nữa mang danh sách sính lễ đến đây, để mẫu thân chọn xem thích món gì, thì đem hết sang viện của mẫu thân đi!”
“Lại lấy thêm mười vạn lượng bạc, coi như con hiếu kính phụ mẫu. Về sau, mỗi năm cũng sẽ theo lệ này mà biếu tạ!”
3
Nghe ta nói vậy, hầu phu nhân trợn tròn cả mắt.
Phủ Xương Bình Hầu xưa nay chỉ mang hư danh, bên trong đã sớm xuống dốc, nào từng thấy qua sự phú quý như trời giáng thế này.
Bà ta nhất thời xúc động đến lắp bắp:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Con bé này… con đúng là… đối xử với ta còn thân thiết hơn cả con gái ruột của ta nữa!”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay bà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trương di… à không, giờ con phải đổi miệng gọi là mẫu thân rồi. Mẫu thân vốn là bằng hữu của mẫu thân con, nay con lại gả vào phủ Hầu, chẳng phải càng thân hơn cả con ruột sao?”
Chúng ta chỉ vài câu qua lại, hôn sự giữa ta và Tạ Quy Nguyên đã được định đoạt.
Trong suốt quá trình ấy, người bị gọi là “con thứ” kia chẳng có cơ hội mở miệng.
Hắn trừng to mắt, không thể tin nổi nhìn phụ mẫu mình:
“Phụ thân, mẫu thân! Hai người… hai người cứ thế mà bán con cho nàng ta sao?”
Hầu gia giơ tay cốc nhẹ lên sau đầu hắn:
“Với cái bộ dạng này của con, trong kinh thành có nhà nào chịu gả con gái cho con không? Lấy được Kim Chi, con nên mừng rỡ đi là vừa!”
Sinh mẫu của Tạ Quy Nguyên, thiếp thất Hứa di nương, là người hiền lành thật thà, nghe vậy liền phụ họa:
“Phải đó nhị thiếu gia, ta xem nhị thiếu phu nhân là người hiểu chuyện, sau này con bớt ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đừng lẫn với đám công tử ăn chơi kia nữa, nàng ấy chắc sẽ không đ.á.n.h con đâu…”
“Dù có đánh, con… con cứ nói với di nương, di nương thay con chịu…”
Hầu gia nhìn người thiếp thất này cũng hết lời:
“Đủ rồi, đủ rồi! Quả đúng là ‘mẫu hiền con hư’! Nhị gia thành ra vô dụng thế này, đều là do ngươi nuông chiều mà ra cả!”
Hứa di nương lập tức òa khóc:
“Đại gia thì đúng là có tiền đồ, chỉ tiếc là đã mất trên chiến trường rồi. Hầu gia, là thiếp có lỗi với ngài, không được như đại phu nhân biết dạy con, khiến Nguyên nhi trở nên vô dụng như vậy…”
Hầu phu nhân vốn biết đại công tử chưa c.h.ế.t, nghe Hứa di nương khóc lóc liền mất kiên nhẫn:
“Thôi, khóc cái gì mà khóc! Sau này dạy dỗ con trai cho đàng hoàng, đừng để con dâu nó bắt lỗi!”
“Nếu để Kim Chi chịu oan ức, rồi ta nghe được lời đồn đại gì không hay, xem ta với Hầu gia có tha cho ngươi không!”
Bà ta lại quay sang Tạ Quy Nguyên, dịu giọng nói:
“Con chỉ cần giữ chặt lấy nàng, sau này nửa đời còn lại của phủ Hầu chúng ta sẽ được yên ổn rồi…”
Tạ Quy Nguyên rụt cổ lại, ấm ức mà đáp:
“Vâng, mẫu thân! Con nhất định nghe lời nàng, không ra ngoài chơi bời nữa.”
Ta chẳng cần đoán cũng biết cả nhà bọn họ đang tính toán điều gì, nhưng ta chẳng mảy may để tâm.
Ta liền mua luôn hai căn nhà bên cạnh phủ Xương Bình Hầu, phá tường ngăn, nối lại làm một, cải tạo thành khu nhà lớn gấp ba bốn lần phủ Hầu.
Hồng Thử lo lắng nói:
“Tiểu thư, người vừa mới gả vào mà đã làm một viện lớn như vậy, nếu Hầu gia và phu nhân biết, họ có trách tội không?”
Ta đáp: “Không mua viện lớn thế này, thì trăm thuyền sính lễ của ta biết để ở đâu?”
“Hơn nữa, ai mà ngờ phủ Xương Bình Hầu lại nhỏ như thế, đám nha hoàn, ma ma, gia đinh, hộ viện của ta trên dưới hơn trăm tám mươi người, chẳng lẽ để họ chen chúc ở đây sao?”