Mộ Kim Chi

Chương 12



“Nếu đã thế, chẳng bằng dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, dù sao khắp kinh thành ai cũng nói ông là chàng rể của Mộ gia.”

 

“Vậy thì phụ thân con cứ nhập tịch Mộ gia đi, để con và đệ đệ đổi sang họ Mộ luôn cho xong!”

 

16

 

Những năm qua, phủ Xương Bình hầu nhờ có ta và Tạ Quy Nguyên mà vinh hiển cực điểm.

 

Ra ngoài, chỉ cần nhắc đến tên ta và Tạ Quy Nguyên, ai dám không kính nể?

 

Ngay cả toàn bộ dòng tộc họ Tạ, cũng nhờ có Tạ Quy Nguyên mà một bước trở thành đệ nhất thế gia kinh thành!

 

Thật đúng là, một người đắc đạo, gà ch.ó đều thăng thiên!

 

Nếu Tạ Quy Nguyên phải làm rể nhập xú, hai đứa nhỏ đều mang họ Mộ chúng ta, đừng nói hầu gia và hầu phu nhân không đồng ý, ngay cả toàn tộc họ Tạ cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được!

 

Nghĩ đến đây, lão hầu gia lập tức bước lên, vung tay cho Tạ Tri Lễ một cái tát thật mạnh.

 

“Ngươi nói năng hồ đồ gì vậy! Kim Chi là đệ muội ngươi! Là phu nhân danh chính ngôn thuận của đệ đệ ngươi! Khi nào thì có quan hệ gì với ngươi?”

 

“Tước vị của nó chẳng liên quan gì đến ngươi, vị trí thế tử của phủ Xương Bình hầu vẫn là của ngươi đó thôi!”

 

Rồi ông ta lại giáng thêm một cái tát lên mặt nữ nhân tên Minh Nguyệt kia.

 

“Kim Chi là nhị thiếu phu nhân của phủ Xương Bình hầu, là chủ mẫu nắm giữ việc trong nhà. Còn ngươi chỉ là một ả ngoại thất không danh không phận, dám vô lễ với chủ mẫu ư!”

 

Tạ Tri Lễ ôm lấy khuôn mặt đau rát, nước mắt rưng rưng nhìn lão hầu gia.

 

“Phụ thân! Con biết giờ đệ đệ có tiền đồ, người thiên vị nó, nhưng người cũng không thể mở mắt nói dối được!”

 

“Nó dựa vào bản lĩnh của mình mà được phong hầu sao? Người đừng lừa con nữa!”

 

“Hơn nữa, năm đó con và Mộ Kim Chi đã có hôn thư rõ ràng, cho dù các người bắt lão nhị thay con cưới nàng vào cửa, thì nàng cũng là người của đại phòng chúng ta! Cả của hồi môn của nàng, cũng phải thuộc về đại phòng chúng ta mới phải!”

 

Vừa dứt lời, Hứa di nương, người từ lúc hay tin Tạ Tri Lễ còn sống thì biến mất tăm, không biết từ đâu chui ra, liền rút ra hôn thư của ta và Tạ Quy Nguyên, ném thẳng ra trước mặt hắn ta.

 

“Đại gia! Người nhìn cho rõ đi! Trên hôn thư ghi rành rành là tên Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân, nào có tên của ngươi?”

 

“Đã là đại ca, không chỉ sỉ nhục đệ muội và cháu, còn muốn chiếm đoạt của hồi môn của đệ muội, truyền ra ngoài, chẳng phải khiến phủ hầu mang tiếng xấu sao?”

 

“Hơn nữa, con trai ta và con dâu ta giờ một người là Tĩnh An hầu, một người là An Quốc quận chúa, ai thèm chiếm của ngươi chứ!”

 

Ta nói, sao vị bà mẫu ruột này của ta bấy lâu không thấy bóng, cứ ngỡ là bị dọa chạy mất, không ngờ lại là người có gan có nghĩa như thế!

 

Ta lập tức nắm tay Hứa di nương, òa lên khóc nức nở.

 

“Di nương! Chỉ có người là còn thương xót chúng ta! Đích mẫu và sinh mẫu, quả nhiên khác nhau thật... Nghĩ mà xem, mười năm nay, mỗi năm con biếu mười vạn lượng bạc, hóa ra đều cho ch.ó ăn rồi... hu hu hu...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tạ Như Ý, Tạ Cẩn, hai đứa nhỏ đồng thanh nói: 

 

“Tổ mẫu đích thiên vị! KHồng Thửơng chúng con! Sau này chúng con chỉ hiếu kính tổ mẫu ruột, không cần tổ mẫu đích nữa!”

 

Trong lòng ta liền giơ ngón tay cái với hai đứa: giỏi lắm, đúng là con ta sinh ra!

 

Rồi ta lau nước mắt, cất giọng bi thương thất vọng nói:

 

“Giờ đại ca đã trở về, vậy sau này việc hiếu kính phụ mẫu, xin giao lại cho đại ca! Hai phủ chúng ta, mỗi bên sống riêng, bình thường không cần qua lại nữa!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Mười năm qua, ta không chỉ cho người quản lý sản nghiệp của phủ hầu chu đáo, bù lại toàn bộ khoản thâm hụt, mà mỗi năm còn có mười vạn lượng bạc lợi nhuận, ai nấy đều sống sung túc yên ổn.

 

Con người một khi quen sống sung sướng, ai còn muốn quay lại những ngày khổ cực?

 

Ngay cả hầu phu nhân vốn thiên vị cũng chịu không nổi.

 

Bà ta lập tức biến sắc, giơ tay tát luôn Tạ Tri Lễ và Minh Nguyệt mỗi người một cái.

 

“Hai đứa nghiệt súc các ngươi, mau xin lỗi đệ đệ và đệ muội đi!”

 

“Nếu không có Kim Chi quản lý Tạ gia suốt mười năm nay, Tạ gia ta sớm đã sụp rồi, lấy đâu ra những ngày vinh hoa như bây giờ?”

 

Chỉ còn thiếu điều viết thẳng lên mặt bà ta rằng [đừng có làm hỏng cuộc sống sung sướng của lão nương nữa!]

 

Sau đó, bà ta nắm tay Hứa di nương, dịu giọng dỗ dành:

 

“Muội à, muội đừng giận. Ta biết Tạ gia có được cơ ngơi hôm nay đều nhờ muội sinh được đứa con giỏi, cưới được nàng dâu tốt.”

 

“Giờ nó được phong hầu, nếu truyền ra là con ruột của một di nương, nghe cũng chẳng hay. Vậy để ta, với tư cách chính thất, thay hầu gia làm chủ, nâng muội lên hàng bình thê. Từ nay Nguyên nhi sẽ như Lễ nhi, đều tính là đích xuất cả!”

 

“Các ngươi cũng đừng chia rẽ nữa, đừng nói gì đến chuyện phân phủ hay không phân phủ nữa nhé!”

 

17

 

Thật ra, ta và Tạ Quy Nguyên vốn đã có ý muốn đoạn tuyệt quan hệ từ sớm.

 

Lần này ầm ĩ đến mức này, cũng chỉ là mượn cớ để ra mặt thôi.

 

Không ngờ Hầu phu nhân lại là người có thể co có thể duỗi, đến mức ngay cả lời “nâng làm bình thê” cũng nói ra được.

 

Nhớ năm ta mới gả vào, đã biết bà ấy là người thông minh, không ngờ lại thông minh đến mức này!

 

Giờ đây, Tạ Quy Nguyên quyền có, thế có, công danh có, tôn quý cũng có, chỉ thiếu mỗi một điều, chính là danh phận đích – thứ rõ ràng thôi!

 

Hành động của Hầu phu nhân lần này, không chỉ giúp Tạ Quy Nguyên giữ được thể diện, mà ngay cả thể diện của Hứa di nương bà ta cũng lo chu toàn.

 

Đây là nhân tình! Mà nhân tình thì phải trả!