Mộ Kim Chi

Chương 11



Bình thường nó đá hoàng tử, đ.ấ.m hoàng tôn, Thái hậu còn khen “đánh hay lắm!”.

 

Nghe xong lời Tạ Tri Lễ, nó lập tức đứng bật dậy, tiến lên đá gối thẳng vào hắn ta một cái:

 

“To gan! Mẫu thân ta là nghĩa nữ của đương kim Thái hậu, được Hoàng thượng thân phong làm An Quốc Quận chúa, hoàng thân quốc thích, ngươi dám mạo phạm thiên uy sao?!”

 

15

 

Ta lo sợ A Cẩn lớn lên sẽ không có khí khái nam nhân, nên đã cầu xin Trấn Quốc Đại tướng quân đích thân dạy dỗ.

 

Còn con gái thì do chính Ngoại tổ mẫu dạy bảo.

 

Giờ A Cẩn đã học nghệ được ba năm, tuy chưa tròn chín tuổi, nhưng mỗi cú đá của nó đều mạnh vô cùng.

 

Tạ Tri Lễ, một nam nhân trưởng thành, vậy mà lại bị một cú đá của nó hất ngã xuống đất, không sao bò dậy nổi!

 

Hắn ta trừng to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào A Cẩn trước mặt.

 

“Ngươi! Ngươi là…”

 

A Cẩn hất cằm: “Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ! Chính là gia gia ngươi, tiểu hầu gia Tạ Cẩn!”

 

Tạ Quy Nguyên nhìn mà suýt bật cười, nhưng không dám cười ra tiếng, chỉ cố nén giọng nói:

 

“Đại ca chớ trách, đứa nhỏ này bị ta và mẫu thân nó chiều hư rồi. Cẩn nhi, không được vô lễ, đây là Đại bá phụ của con.”

 

A Cẩn là đứa nóng tính, nghe vậy liền bùng nổ:

 

“Vừa gặp mặt, chưa hỏi rõ đầu đuôi, đã dám sỉ nhục, vu khống mẫu thân con, thế mà cũng xứng làm Đại bá phụ à?”

 

“Còn mở miệng là nói đến sính lễ của mẫu thân con! Cả kinh thành ai chẳng biết khi mẫu thân con gả vào Tạ phủ, là mang theo trăm thuyền sính lễ!”

 

“Vậy mà hắn còn muốn mẫu thân con đem sính lễ cho nữ nhân không rõ lai lịch kia, thật đúng là không biết xấu hổ!”

 

Nghe con ta nói thế, Tạ Tri Lễ sững người, trừng mắt nhìn A Cẩn chằm chằm:

 

“Ngươi… ngươi là con của Mộ Kim Chi và Tạ Quy Nguyên?”

 

“Ngươi dám tự xưng Tiểu Hầu gia, Tạ Quy Nguyên, ngươi cướp thê tử của ta còn chưa đủ, giờ lại chiếm luôn tước vị của ta sao?!”

 

Con gái ta, Tạ Như Ý, bước lên, mỉm cười ngọt ngào:

 

“Đại bá phụ, còn có ta nữa đấy!”

 

“Phụ thân và mẫu thân ta sinh được một trai một gái, cả kinh thành đều khen nhà ta có chữ ‘Hảo’ đấy!”

 

“Chỉ là ngài nói sai rồi, tước vị của phụ thân ta là do bệ hạ ban thưởng vì công lao, chẳng liên quan gì đến phủ Xương Bình Hầu hay nội tổ phụ cả!”

 

Tạ Tri Lễ tức đến giậm chân.

 

“Không thể nào! Tạ Quy Nguyên mới hai mươi bảy tuổi, có thể lập được công trạng gì chứ, lại dám nói mình được phong hầu vì bản lĩnh?”

 

“Chắc chắn là chiếm tước vị của ta rồi không chịu nhận!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Việc này ta nhất định sẽ dâng tấu lên bệ hạ, đòi người trả lại tước vị vốn thuộc về ta!”

 

Bên cạnh hắn ta, nữ nhân tên Minh Nguyệt thấy Tạ Tri Lễ bị con ta đá ngã, vội vàng nhào tới đỡ hắn dậy:

 

“Tri Lễ ca ca! Chàng không sao chứ?”

 

Rồi quay sang ta nói:

 

“Tỷ tỷ! Muội biết tỷ giận vì Tri Lễ ca ca ở bên muội suốt những năm qua, lại còn sinh cho Tạ gia ba đứa cháu, nhưng tỷ cũng không thể xúi con mình đ.á.n.h chàng ấy như thế được!”

 

“Dù sao tỷ vẫn là thê tử danh nghĩa của Tri Lễ ca ca, còn đứa con của tỷ chẳng qua chỉ là nghiệt chủng do tỷ tư thông với đệ phu sinh ra mà thôi!”

 

“Các người mau trả lại tước vị vốn thuộc về Tri Lễ ca ca đi, đừng tiếp tục tự xưng Hầu gia với Tiểu Hầu gia nữa…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Còn cái danh hiệu An Quốc Quận chúa gì đó của tỷ, chắc cũng là bệ hạ nể mặt phủ Xương Bình Hầu mới ban cho thôi, có gì mà đắc ý. Khuyên tỷ đừng khoe khoang khắp nơi, kẻo người ta chê cười.”

 

Chỉ ba câu đã muốn phủ sạch mọi thành quả ta dày công gây dựng suốt mười năm?

 

Ba đứa con trai của nàng ta nghe vậy cũng nhào ra, chỉ vào con ta mà chửi:

 

“Đồ nghiệt chủng! Dựa vào đâu mà đ.á.n.h phụ thân ta!”

 

“Đúng thế! Phụ thân ta nói rồi, ông ấy mới là người thừa kế chính thức của phủ Xương Bình Hầu! Chúng ta mới là Tiểu Hầu gia tương lai, các ngươi đừng hòng chiếm tổ nghiệp của chúng ta, không đời nào!”

 

Con ta tính khí bốc đồng, làm sao chịu được mấy lời ấy?

 

Ngay trước mặt hai phu thê bọn họ, nó liền xông lên, đ.á.n.h cho ba đứa kia nằm bẹp dưới đất, không bò dậy nổi.

 

“Cái gì mà thừa kế phủ Xương Bình Hầu, ai thèm chứ!”

 

“Ngay cả hoàng tử, công chúa trong cung cũng chẳng dám chỉ tay vào mặt ta mà mắng, các ngươi là thứ gì?”

 

“Ta là con chính thất danh chính ngôn thuận, còn các ngươi mới là lũ nghiệt chủng chẳng biết từ đâu tới!”

 

Hầu phu nhân thấy cháu ruột bị đánh, liền cuống lên:

 

“Cẩn nhi, dừng tay! Chúng là đường huynh đệ ruột thịt của con, sao có thể ra tay như thế được?”

 

“Mẫu thân con dạy con học võ, chẳng lẽ là để con đ.á.n.h người nhà sao?”

 

A Cẩn chớp mắt, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi, lạnh giọng nói:

 

“Tổ mẫu thiên vị! Rõ ràng là họ mắng con và tỷ tỷ là nghiệt chủng trước, con mới đ.á.n.h họ!”

 

“Tổ mẫu từng nói thương con và tỷ tỷ nhất, giờ có bọn họ rồi là kHồng Thửơng chúng con nữa sao?”

 

“Phụ thân con đúng là không phải do người sinh, dù tận tâm hiếu thuận suốt mười năm, vẫn không bằng một câu nói của Đại bá phụ và ba đứa con hắn!”

 

Tạ Như Ý òa khóc, nước mắt như hoa lê trong mưa:

 

“Đúng thế! Nội tổ phụ, người nói lời công bằng đi, phụ thân con là con ruột của người, chẳng lẽ chỉ vì không phải chính thất sinh ra mà dù có hiếu thuận, có tài giỏi đến đâu cũng vô ích sao?”