Mộ Kim Chi

Chương 5



Bộ dạng chẳng khác nào thấy ma.

 

Ta khẽ che môi cười:

 

“Phu quân thật là người hay quên, chẳng lẽ quên hôm nay là ngày ta 'ba ngày hồi môn' rồi sao? Nhưng vì hôm qua phu quân không về phủ, nên ta chỉ đành đến đây rước phu quân thôi.”

 

Rồi ta đưa tay đỡ hắn dậy, đem chén trà đến bên môi hắn:

 

“Giờ không còn sớm, phu quân mau uống chén trà giải rượu này đi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng cữu thẩm đều đang chờ chàng đấy.”

 

“Còn mùi rượu trên người, cũng nên tẩy đi, đừng để thất lễ trước mặt người khác…”

 

Ta chẳng đánh, chẳng mắng, giọng nói lại nhẹ nhàng dịu dàng, lễ độ chu toàn.

 

Vậy mà Tạ Quy Nguyên run rẩy như thể sắp khóc, lắp bắp nói:

 

“Nương tử, nàng đừng như thế, nàng thế này… ta sợ lắm!”

 

“Hôm qua có người nói biết tin của ca ca, nên lừa ta đến đây, ta vừa đến mới biết là bị gạt. Ta định đi ngay, bọn họ lại nói ta có thê tử rồi liền quên huynh đệ, rồi ép ta uống rượu… Ta sợ nàng ngửi thấy mùi rượu sẽ giận, nên không dám về…”

 

Ta hiểu ra ngay, thì ra là như vậy.

 

Chuyện Tạ Tri Lễ giả c.h.ế.t cũng chẳng phải bí mật tuyệt đối, ngay cả ta, kẻ vừa mới gả vào hầu phủ, cũng đã nghe phong thanh. 

 

Có người biết cũng không lạ gì.

 

Nghe nói ngày thứ hai sau khi ta nhập phủ, hầu phu nhân đã lén gặp một kẻ ở cửa sau, chính là tùy tùng cũ của Tạ Tri Lễ.

 

Ta chỉ mỉm cười:

 

“Được rồi, ta biết rồi. Phu quân sợ gì chứ? Ta có nói là muốn trách phu quân đâu…”

 

7

 

Tạ Quy Nguyên nghe vậy, ngẩn người nhìn ta:

 

“Thật… thật sự không trách ta sao?”

 

“Thường ngày, phụ mẫu ta mà biết ta ra vào chỗ như thế này, đều dùng gia pháp hầu phủ trị ta, bắt ta quỳ trong từ đường…”

 

Ta thầm nghĩ, đúng là một kẻ đáng thương.

 

Chỉ riêng vì gương mặt trắng trẻo này thôi, ta cũng chẳng nỡ đ.á.n.h hắn.

 

Ta dịu giọng trấn an:

 

“Cái Thiên Hương Lâu này, giờ đã là sản nghiệp của nhà chúng ta rồi. Hôm trước ta đi dạo phố, đã bảo Lý ma ma mua lại nơi này.”

 

“Phu quân vừa bước vào lầu, lập tức có người đến báo cho ta biết. Hôm qua ta không tới, chính là vì tin tưởng phu quân sẽ không làm chuyện có lỗi với ta.”

 

“Với lại, sau này nếu phu quân có giao tế, cứ việc mang người tới đây, chứ đừng đến những nơi không rõ lai lịch bên ngoài, như thế ta mới yên tâm, phải không?”

 

Lời ta khiến Tạ Quy Nguyên sững ra, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn quỳ trên giường, nhào tới ôm chặt lấy đùi ta.

 

“Nương tử! Ta biết sai rồi! Ta không nên cùng người khác vào thanh lâu, còn uống say không về nhà. Ta thề, sau này sẽ không như thế nữa, ta nghe nàng hết, nàng đừng nhìn ta như vậy…”

 

Ta giơ tay vuốt gương mặt tuấn tú, thanh tú của hắn, dịu dàng nói:

 

“Phu quân ngoan như thế, ta sao nỡ đ.á.n.h chứ?”

 

“Nhanh đứng dậy sửa soạn đi, đừng để ngoại tổ phụ cùng cả nhà ngoại chờ lâu. Người già ấy, ghét nhất là kẻ không đúng giờ và không biết giữ quy củ.”

 

Ta bảo người mang y phục sạch vào cho Tạ Quy Nguyên, giúp hắn chỉnh lại y phục, rồi cùng hắn nắm tay ra khỏi Thiên Hương Lâu.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Người trong lâu ngoài lâu đều tưởng Tạ Quy Nguyên phen này không còn đường sống. 

 

Thấy hắn nguyên vẹn bước ra, ai nấy đều kinh ngạc.

 

“Ngày thứ ba sau tân hôn mà Tạ nhị gia đã không về nhà, thế mà Mộ tiểu thư lại không đ.á.n.h hắn???”

 

“Phải đó! Nếu là ta, ta đã đ.á.n.h gãy chân hắn rồi!”

 

“Có khi Mộ tiểu thư biết mình xuất thân thương nhân, không dám động vào công tử hầu phủ chăng?”

 

“Mộ gia đúng là nhà buôn, nhưng nhà ngoại tiểu thư lại là danh môn thư hương, thế gia thanh lưu, Tạ gia đã sa sút nhiều năm rồi, hắn còn dám làm cao trước mặt Mộ tiểu thư à?”

 

“Ta thấy là Tạ nhị gia kia nhờ có gương mặt đẹp, làm Mộ tiểu thư mê mẩn đến hồ đồ, chẳng chê hắn vô học, cũng chẳng ngại hắn trăng hoa ong bướm, lại còn mang cả gia tài đồ sộ ra mà bù thêm!”

 

“Cơm mềm này, Tạ nhị gia ăn ngon quá rồi đấy! Nếu hắn không ăn được, cho ta ăn hai ngày cũng được…”

 

Nghe đến đây, ta quay đầu nhìn Tạ Quy Nguyên, hắn đang cẩn thận đỡ ta lên xe ngựa, còn đưa tay vén rèm cho ta, trán rịn mồ hôi.

 

Ta lấy khăn tay lau cho hắn, thầm nghĩ: hắn chẳng phải đang ăn rất ngon lành đấy sao?

 

Ta đưa Tạ Quy Nguyên về nhà ngoại.

 

Ngoại tổ phụ cùng hai cữu cữu đã nhận được tin ta gửi, sớm cho người mời thân thích họ hàng đến chờ sẵn trong phủ.

 

Ta dẫn Tạ Quy Nguyên đi bái kiến từng vị trưởng bối, thân thích, rồi lần lượt dâng lễ vật.

 

Sau khi chuyện chào hỏi xong xuôi, ngoại tổ phụ và hai cữu cữu lấy cớ muốn nói chuyện, liền kéo Tạ Quy Nguyên đi, định tra hỏi một phen.

 

“Chi Nhi, nữ quyến các con ngồi đây nói chuyện đi, nam nhân bọn ta không xen vào. Hai cữu cữu con đều ở đây, để cháu rể làm quen một chút.”

 

Ta đưa Tạ Quy Nguyên tới đây, vốn là mang ý định ấy, nên tự nhiên không phản đối.

 

Nghe vậy, ta chỉ cười nói với Tạ Quy Nguyên:

 

“Phu quân, ngoại tổ phụ và hai cữu cữu đều là bậc đại nho đương thời, phu quân chớ phụ lòng tốt của ngoại tổ phụ nhé.”

 

Gương mặt trắng trẻo của Tạ Quy Nguyên nhăn lại như khổ qua, nhưng không dám trái ý ta, ngoan ngoãn đi theo, chỉ để lại chúng ta, một đám nữ quyến ngồi chuyện trò trong sảnh.

 

8

 

Ngoại tổ mẫu họ Trần xuất thân danh môn, phu quân là người trong thế gia thanh lưu, sinh được ba người con trai, chỉ có mẫu thân ta là con gái duy nhất, nên được thương yêu nhất mực.