Mộ Kim Chi

Chương 4



Không cần đợi hầu phu nhân mở miệng, ta đã chủ động phái người đến tặng lễ cho bên ngoại của bà, danh nghĩa là 'Nhị thiếu phu nhân của hầu phủ' gửi quà.

 

Hồng Thử nhìn số bạc như nước chảy đi không ngừng, xót ruột mà hỏi ta:

 

“Tiểu thư, mấy ngày nay chúng ta tiêu nhiều quá rồi phải không ạ?”

 

Ta cười: “Chúng ta gả đến kinh thành là để bước vào giới quý tộc, rũ bỏ tiếng nhà buôn, đó là kế lâu dài, kế trăm năm! Không cần để tâm cái được mất nhất thời này.”

 

Sắp đến ngày thứ ba phải “hồi môn”, nhà mẹ đẻ ta không ở kinh thành, nên theo lễ chỉ có thể về nhà ngoại.

 

Ta hỏi: “Đã báo trước cho bên nhà ngoại chưa? Còn Nhị gia thì sao?”

 

Hồng Thử nghe vậy tức tối đáp:

 

“Đừng nhắc đến! Nhị gia tối qua không về phủ, nghe nói ngủ lại ở 'Thiên Hương Lâu', giờ còn chưa thấy về!”

 

“Tiểu thư đối xử với hắn không tệ, sao hắn lại làm vậy chứ?”

 

Ta cười khẽ:

 

“Không sao. Thiên Hương Lâu hôm qua ta đã bảo Lý ma ma mua lại rồi. Mụ tú bà biết hắn là phu quân ta, hắn có đến đó, cũng đừng mong mà tìm vui được nữa!”

 

Rồi ta hạ lệnh, mang theo hơn chục gia đinh và hộ vệ, trực tiếp đến Thiên Hương Lâu ‘đón người’.

 

Xe ngựa dừng trước tòa lầu, lập tức thu hút vô số ánh nhìn.

 

Giữa đám đông, có người khe khẽ bàn tán:

 

“Đó chẳng phải là tân đại thiếu phu nhân của phủ Xương Bình hầu sao? Tưởng là con gái nhà nhỏ nhen, ai ngờ còn phong thái hơn cả phu nhân tiểu thư danh môn trong kinh thành!”

 

“Ngươi không biết à? Nàng là con gái độc nhất của Mộ gia ở Giang Ninh, nhà ấy giàu có sánh ngang quốc khố, thương thuyền buôn bán khắp bốn bể.”

 

“Lần này gả cho hầu phủ, của hồi môn nghe đâu có đến ‘trăm thuyền’! Trước đó cả bến tàu đầy ắp đoàn thuyền đưa dâu chính là của nàng đó!”

 

“Đừng nói nhảm! Cái gì mà đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia của hầu phủ còn chưa kịp thành hôn đã c.h.ế.t trận rồi, nàng này gả cho Nhị thiếu gia cơ mà!”

 

“Gì cơ? Ai chẳng biết Nhị thiếu gia của phủ Xương Bình là con của thiếp, từ nhỏ đã là kẻ ăn chơi trác táng, chẳng bằng nổi ngón tay của đại thiếu gia. Mộ tiểu thư ấy lại gả cho hắn sao? Tiếc thật, một mỹ nhân lại mù mắt rồi…”

 

“Chưa chắc đâu, không thấy nàng mang theo cả đoàn người hoành tráng thế kia à? Có khi Mộ tiểu thư này là một dạ xoa, đến để bắt sống Tạ Quy Nguyên, cái tên công tử ăn chơi đó, thế mới vui chứ!”

 

Ta đang được nha hoàn đỡ xuống xe, vừa vén rèm liền thấy đám đông xôn xao ồn ào. Ta hỏi:

 

“Họ đang nói gì vậy?”

 

Hồng Thử ghé sát tai ta nói nhỏ:

 

“Họ bảo tiểu thư là mỹ nhân, lại nói người mù mắt, là dạ xoa, còn bảo Nhị gia hôm nay có trò hay để xem!”

 

Ta chẳng nghe thấy gì khác, chỉ nghe họ bảo ta là 'mỹ nhân', liền vui vẻ nói với Hồng Thử:

 

“Người trong kinh thành thật biết nói chuyện, thưởng!”

 

Hồng Thử lập tức lấy tiền vụn và bạc lẻ rải xuống hai bên đường.

 

“Nhị thiếu phu nhân phủ Xương Bình hôm nay hồi môn ba ngày, mời các vị hương thân phụ lão đến hưởng chút hỷ khí!!!”

 

Những kẻ buôn lời đồn thấy có bạc liền tản ra, nhường đường cho xe ngựa của ta đi qua.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Không hổ là tiểu thư của nhà giàu nhất Giang Ninh, ra tay thật hào phóng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Bạc, nhiều bạc quá!”

 

6

 

Ta đặt chân xuống xe ngựa, cúi đầu liền thấy một tiểu ăn mày đang ngồi chồm hổm dưới đất, ngẩng mặt ngây dại nhìn ta.

 

Ta biết ngay, chắc chắn là bị sắc đẹp của ta làm cho kinh hãi rồi, nên cũng không giận, chỉ rút trong túi hương ra một viên ngọc trai to bằng đầu ngón tay, đặt vào lòng bàn tay nó.

 

“Tiểu tử, cầm lấy mà tiêu đi.”

 

Nói xong, ta khẽ chỉnh lại chuỗi trâm ngọc trên tóc, dáng đi uyển chuyển mà bước vào Thiên Hương Lâu.

 

Mụ tú bà ở đây giờ đã là người của ta, thấy ta liền lập tức ra nghênh đón.

 

“Vị này chính là Đông gia phải không? Nhị gia đang nghỉ ở nhã gian trên lầu ạ! Hôm qua uống chút rượu, rồi đi ngủ luôn, tuyệt đối chưa cho ai hầu hạ đâu!”

 

Tiểu đồng của Tạ Quy Nguyên là một đứa nhỏ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, tên là Trừ Đầu. 

 

Vừa thấy ta, mặt nó tái mét, kêu thầm một tiếng “hỏng rồi”, quay người định chạy.

 

Hồng Thử sớm đã cho người canh chừng, lập tức bước tới đè nó xuống đất.

 

Trừ Đầu mặt mày nhăn nhó, ngẩng lên cầu xin ta:

 

“Nhị thiếu phu nhân…”

 

Ta chẳng thèm để ý, cứ thế bước qua người nó.

 

Bàn chân ta giẫm xuống khiến bụng nó dính chặt xuống sàn, phát ra một tiếng “bẹp” như con ếch bị đạp.

 

Hồng Thử thấy vậy, cũng giẫm thêm một cái.

 

Lại “bẹp” một tiếng nữa.

 

“Nô tài phản chủ! Quên ai là người phát tiền lương cho ngươi rồi à? Dám dẫn Nhị gia đến chỗ ô uế thế này, xem ra ngươi chán sống rồi!”

 

Thấy ta đi xa, nàng tiện tay vớ lấy một cây gậy bên cạnh, đuổi theo ta.

 

“Tiểu thư, đợi nô tỳ một chút, người còn chưa cầm gậy cơ mà!”

 

Người dưới lầu thấy cảnh đó, đều hít mạnh một hơi.

 

“Hức…”

 

“Xem ra hôm nay Tạ Nhị gia xong đời rồi!”

 

“Không ngờ Mộ tiểu thư nhìn đoan trang nho nhã vậy, mà hóa ra là một dạ xoa, cầm gậy lên đ.á.n.h người!”

 

Ta coi như không nghe thấy, ung dung đi vào gian phòng nơi Tạ Quy Nguyên đang ngủ. 

 

Không để ai theo, ta chỉ bưng một chén trà giải rượu, bước chậm rãi đến bên giường, nhẹ giọng gọi:

 

“Phu quân, phu quân…”

 

Tạ Quy Nguyên đang ngủ say, nghe tiếng ta liền bừng tỉnh, bật dậy ngồi thẳng, kinh hãi kêu lên:

 

“Nương tử! Nàng… nàng sao lại ở đây?”