Mộ Kim Chi

Chương 7



Trên xe, hắn cứ ngồi im không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

 

Ta đưa tay nâng cằm hắn lên, dịu giọng hỏi:

 

“Phu quân đang nghĩ gì thế? Có phải vì hôm nay bị ngoại tổ phụ và hai cữu cữu khảo bài mà giận ta rồi không? Hay là không muốn vào học viện, đang âm thầm giận dỗi?”

 

Không ngờ Tạ Quy Nguyên lại nói:

 

“Không, ta chỉ có vài chuyện nghĩ mãi không hiểu. Từ nhỏ phụ mẫu đều nói ta không có khiếu học, chỗ nào cũng thua đại ca, làm gì cũng vô dụng.”

 

“Nhưng ngoại tổ phụ và hai cữu cữu lại khen ta, nói chữ ta viết đẹp, hiểu biết độc đáo, còn bảo nếu ta chuyên tâm đọc sách, mai sau sẽ là người có thể thành tài… Tại sao lại khác nhau như thế?”

 

Ta ngẩn người. 

 

Vốn ta cho rằng ngoại tổ phụ và hai cữu cữu chịu nhận hắn, chỉ là nể mặt ta và mẫu thân đã khuất. 

 

Nào ngờ, Tạ Quy Nguyên thật sự là một kẻ có thể thành tài sao?

 

Vậy chẳng phải ta nhặt được báu vật rồi ư?

 

Dù sao, hắn vừa đẹp mắt, lại ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu còn có được công danh, thì Mộ gia ta chẳng còn gì để chê nữa.

 

Ta nói: “Ca ca chàng là trưởng tôn của hầu phủ, công phụ và phu nhân đặt nhiều kỳ vọng vào hắn ta cũng là điều dễ hiểu. Những lời họ nói, chẳng qua là vì chưa hiểu rõ chàng mà thôi.”

 

“Giờ ca ca chàng đã mất, chàng lại được ngoại tổ phụ và hai cữu cữu ưu ái, nhất định phải cố gắng học hành, để nâng đỡ danh tiếng của hầu phủ.”

 

“Dù sao, sau này cả Mộ gia chúng ta và Tạ gia các người, đều trông cậy cả vào chàng đấy!”

 

Tạ Quy Nguyên ngây ngẩn nhìn ta:

 

“Nương tử, ta… ta thật sự có thể sao?”

 

Ta nắm tay hắn, khích lệ:

 

“Người mà ta, Mộ Kim Chi, chọn trúng, sao có thể sai được?”

 

“Phu quân cứ yên tâm đọc sách, trong hầu phủ còn có di nương và ta chăm lo mà!”

 

“Dù chàng học ba năm, năm năm hay mười năm, ta đều nuôi nổi chàng!”

 

Tạ Quy Nguyên cảm động nhào vào lòng ta, khóc hu hu:

 

“Nương tử! Nàng thật tốt!”

 

“Từ nhỏ đến lớn, nàng là người đầu tiên khích lệ ta, tin tưởng ta như vậy!”

 

“Ta nhất định sẽ học thật giỏi, không phụ kỳ vọng của nàng!”

 

Ta thương yêu vỗ vỗ má hắn, trong lòng thầm nghĩ:

 

Haiz, cũng chỉ là tiện tay thôi mà!

 

Dù sao ta cũng chẳng mong hắn giúp được gì trong chuyện làm ăn, thay vì để hắn rong chơi bên ngoài, chi bằng gửi hắn cho ngoại tổ phụ và hai cữu cữu, ít gây chuyện phiền phức thì vẫn hơn!

 

10

 

Về đến nhà, chúng ta liền vào hầu phủ, nói rõ tình hình hôm nay về nhà mẹ, lại nói chuyện Tạ Quy Nguyên muốn vào Lan Đài Thư Viện.

 

Hầu gia và Hầu phu nhân đều không muốn cho Tạ Quy Nguyên đi học ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nhị gia từ nhỏ đọc sách chẳng ra gì, sao xứng đáng bước chân vào nơi như Lan Đài Thư Viện chứ?”

 

“Phải đó, người được học ở Lan Đài Thư Viện đều là rồng phượng trong loài người, tương lai sẽ là rường cột triều đình. Nhị gia nhà chúng ta thì lười nhác, đến đó e chẳng học được gì, còn đắc tội với người ta thì khổ.”

 

Nghe vậy ta nhíu mày nói:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Vốn con cũng nghĩ thế, phu quân đã mười bảy tuổi, lại xưa nay chẳng mấy khi chịu học hành, chi bằng để chàng khỏi phải chịu khổ.”

 

“Nhưng ngoại tổ phụ của con nói, đã làm cháu rể Thẩm gia, sao có thể không có công danh được? Nếu thế, hôn sự này coi như bỏ cũng được!”

 

Tạ Quy Nguyên nghe vậy trợn to mắt, khó tin nhìn ta, như đang kinh ngạc trước bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ta.

 

Ta âm thầm bóp tay hắn một cái, rồi giả bộ lau nước mắt, nói tiếp:

 

“Ngoại tổ phụ bảo, phu quân phải theo hai cữu cữu chuyên tâm học hành, nếu trong ba năm mà không thi đậu được tú tài, thì sẽ đưa con về nhà, chọn cho con mối hôn khác…”

 

Hứa di nương tính tình hiền lành, lại nhát gan, ta nói gì bà cũng tin hết.

 

Bà òa khóc:

 

“Nhị thiếu phu nhân, người ngàn vạn lần đừng bỏ nhị thiếu gia của chúng ta mà!”

 

“Hầu gia! Phu nhân! Ta van hai người, hãy để nhị thiếu gia đến thư viện đọc sách đi!”

 

“Cuộc hôn nhân tốt như thế, sao có thể để tan vỡ được!”

 

Hầu gia và Hầu phu nhân cũng bị dọa đến sững người, dù sao hiện tại, với bọn họ, ta chẳng khác nào vị thần tài trong nhà! 

 

Mất ta rồi, e rằng hầu phủ cầm cự không nổi quá ba tháng!

 

“Chuyện này… Thẩm lão Thái phó cũng thật là bá đạo quá rồi!”

 

Ta giả vờ khó xử, nói:

 

“Mẫu thân con mất sớm, phụ thân dặn con khi đến kinh thành thì phải nghe lời ngoại tổ phụ. Nếu ngoại tổ phụ thật sự buộc con hòa ly, thì dù con có luyến tiếc Nhị gia đến đâu, cũng đành chấp nhận thôi. Còn của hồi môn của con, tất nhiên phải mang hết về…”

 

Ta hiểu rõ, Tạ gia coi trọng nhất chính là trăm thuyền của hồi môn ta mang theo khi gả đến.

 

Quả nhiên, lời ta vừa dứt, Hầu phu nhân lập tức bật dậy:

 

“Không được!”

 

Thấy mọi người đều nhìn mình, Hầu phu nhân chợt nhận ra mình lỡ lời, vội lấy lại bình tĩnh, nói:

 

“Chi nhi à, ngoại tổ phụ con nói có lý!”

 

“Nhị gia mấy năm nay quả thật quá không ra gì.”

 

“Nhà ngoại con là dòng họ thư hương, mẫu thân con lại là con gái duy nhất của Lão Thái phó, ông ấy khắt khe với cháu rể cũng là phải thôi!”

 

“Giờ hai cữu cữu của con có lòng muốn đích thân dạy dỗ Nhị lang, thì cứ để nó đi chịu khổ đi!”

 

“Nếu trong ba năm mà thi không đậu tú tài trở về, thì đừng nói ngoại tổ phụ con không cần nó, ngay cả Tạ gia ta cũng chẳng dung nổi nó nữa!”

 

Hầu gia cũng nói:

 

“Mẫu thân con nói đúng đấy! Trước kia còn có đại ca con gánh vác mọi việc, nay đại ca không còn nữa, con cũng nên tiến lên, gánh vác việc nhà thôi.”