“Chuyện vào thư viện cứ quyết vậy đi!”
Hứa di nương vui mừng reo lên:
“Hầu gia, ngài đồng ý cho nhị thiếu gia đi học rồi ạ?”
“Vậy… ta có thể giúp nhị thiếu phu nhân thu xếp đồ đạc cho nhị thiếu gia không?”
Hầu gia biết bà thương con, khoát tay:
“Đi đi, đi đi!”
Ta dắt Tạ Quy Nguyên cáo lui với Hầu gia và Hầu phu nhân, dẫn Hứa di nương trở về phủ, vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho hắn nhập học.
11
“Phu quân lần này đi là tròn một tháng, chuyện ăn mặc dùng hàng phải chuẩn bị cho chu đáo. Nhưng cũng không được quá phô trương, để hai cữu cữu và các bạn đồng môn có ấn tượng xấu thì không hay, quan trọng nhất là phải biết giữ thể diện.”
“Bạc phải mang nhiều một chút, không phải để tiêu cho bản thân, mà nếu gặp bạn học nào cần giúp đỡ, trong tay có sẵn bạc mới tiện.”
“Một tháng… cho chừng một trăm lượng nhé? Phu quân và di nương thấy thế nào?”
Hứa di nương sợ đến tái cả mặt:
“Một trăm lượng!? Nhiều quá, nhiều quá rồi! Tiền hằng năm của ta cũng chỉ có chừng ấy thôi!”
Vậy nghĩa là mỗi tháng chưa đến mười lượng bạc sao?
Hầu phủ quả thật keo kiệt, ngay cả với di nương đã sinh con cũng bạc đãi đến thế.
Ta lập tức nói:
“Sao cơ? Di nương một năm chỉ có một trăm lượng bạc? Sao mà được!”
“Tuy phu nhân mới là đích mẫu của phu quân, nhưng dù sao phu quân cũng là do di nương sinh ra, nào có chuyện con trai con dâu hưởng phúc mà để sinh mẫu chịu khổ?”
“Hồng Thử, mỗi tháng gửi cho Hứa di nương một trăm lượng bạc riêng, đừng lấy từ công quỹ, cứ coi như ta, nàng dâu này, biếu riêng.”
“Nếu phu nhân có hỏi, cứ nói là con gửi để dưỡng lão cho di nương, sợ phu quân ở học viện nhớ sinh mẫu mà lơ là việc học, làm chậm trễ tiền đồ.”
Hứa di nương không ngờ chỉ buột miệng một câu mà lại được ban cho một trăm lượng bạc mỗi tháng, xúc động đến mức khóc òa lên:
“Sao có thể thế được! Làm sao ta dám nhận một tháng một trăm lượng bạc chứ? Ta không xứng, thật sự không xứng đâu! Tiêu sao cho hết được chứ…”
Thật tội nghiệp, bà còn chẳng biết rằng con trai mình cưới được một người thê tử giàu có đến mức nào.
Ta nắm tay bà, mỉm cười nói:
“Di nương là sinh mẫu của phu quân, sinh ra một người con trai ngoan ngoãn thế này, sao lại không xứng với số bạc ấy?”
“Dù tiêu không hết thì giữ lại cũng tốt, sau này biết đâu còn nhiều việc cần dùng bạc.”
Tạ Quy Nguyên ban đầu định từ chối, nhưng nghe ta cho sinh mẫu hắn cũng một trăm lượng mỗi tháng, liền hiểu rằng ta vốn là người hào phóng, nên ngậm miệng lại, chỉ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta biết rồi, nương tử. Ta nhất định sẽ hòa hợp với bạn đồng môn, không để người ta xem thường đâu!”
Hứa di nương giúp hắn thu dọn đến tận tối mới về.
Đêm ấy, phu thê ta mới cưới chưa lâu, tự nhiên tình ý triền miên không cần nói thêm.
Sau đó, ta gối đầu lên n.g.ự.c hắn, khẽ chọc ngón tay vào cơ n.g.ự.c rắn chắc, đôi mắt đưa tình mà nói:
“Phu quân đừng quên ta nhé. Một tháng, à không, hai mươi tám ngày nữa ta sẽ đến đón chàng, được chứ?”
Tạ Quy Nguyên ôm ta thật chặt, khóe mắt hơi đỏ:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Nương tử phải giữ lời đấy nhé. Nghe nói hai cữu cữu của nàng nghiêm lắm, trước kia ngay cả hoàng tử học ở đó cũng từng bị đ.á.n.h vào lòng bàn tay đó!”
Ta bật cười, khẽ nâng cằm hắn lên, dịu dàng trấn an:
“Phu quân cứ yên tâm, ta đã nói với hai cữu cữu rồi, họ sẽ không đ.á.n.h chàng đâu! Chàng chỉ cần chuyên tâm học hành là được rồi.”
Không đánh? Làm gì có chuyện đó!
Đã tốn của ta từng ấy bạc, mà còn dám lười học? Đừng hòng!
Thế là, sau khi vừa dỗ vừa doạ, ta đã đưa phu quân của mình, ngay vào ngày thứ tư sau khi thành hôn, đến nhập học ở thư viện danh tiếng nhất.
Chế độ “mong phu hoá rồng”, chính thức khởi động!
12
Vì ta ra ở riêng trong phủ phân chi, nên người trong phủ Hầu không thể quản chuyện trong phủ của ta.
Trừ việc mỗi sáng sớm đến chỗ Hầu phủ nhân vấn an, cùng ăn bữa sáng với bà ta, thì phần thời gian còn lại ta đều trở về phủ mình, lo sổ sách, quản lý chi tiêu.
Buổi tối nếu có rảnh thì ta sẽ qua đó dùng cơm, còn không thì tùy tiện ăn ở phủ mình cũng được.
Ban đầu, Hầu phu nhân còn muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ ta.
Bà ta nói:
“Giờ trong phủ này, ta vẫn là người chủ gia đình, con tuổi còn trẻ, lại tiêu xài phóng tay, e rằng người hầu dưới tay con sẽ nhân đó mà qua mặt. Chi bằng để ta, bà mẫu con, thay con quản lý, dạy dỗ cho bọn họ một chút!”
Lý ma ma nào chịu để bà mẫu rẻ tiền này đến làm chủ ta?
Nếu vậy thì thể diện của đại quản gia Mộ gia còn để đâu nữa?
Bà liền nói:
“Phu nhân nói rất đúng! Tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã mất mẫu thân, lão gia chỉ có mỗi một đứa con gái này, yêu chiều đến mức không biết thế nào cho phải. Lão nô nghĩ rằng, trong phủ Hầu, một năm tiêu xài sao có thể đến mười vạn lượng? Hai, ba vạn cũng là quá đủ rồi!”
“Chi bằng phu nhân làm chủ, đem số bạc còn lại trả lại cho tiểu thư, kẻo truyền ra ngoài, nói rằng cả phủ Hầu đường đường thế này mà phải để một tân tức phụ mới gả vào nuôi dưỡng, thế thì coi sao được?”
Một câu ấy của Lý ma ma khiến Hầu phu nhân sợ đến không dám hé răng.
“À… nói đúng ra, ta là bà mẫu, thật không tiện lấy bạc của vãn bối. Nhưng mà Chi nhi hiếu thuận như vậy, nếu ta từ chối, e rằng lại khiến con bé tổn thương lòng hiếu, há chẳng phải không hay sao?”