Mộc Ca Ký

Chương 1



Ánh tịch dương nhuộm vàng vạn vật, rói xuống tiểu thôn Cát Sơn yên bình nơi nhân tộc. Nơi đây, thời gian tựa hồ ngưng đọng, trôi chậm rãi như dòng suối nhỏ dưới chân núi.

Dương Mộc Ca, thiếu niên mười ba tuổi, khuôn mặt lấm lem bùn đất, lại mang nụ cười rạng rỡ như ánh thái dương, đang chuyên tâm đẽo gọt một thanh kiếm gỗ. Bên cạnh y là Lộc Nhan, một tiểu cô nương mười hai tuổi, đôi mắt phượng to tròn, ánh lên vẻ tinh nghịch, đang chăm chú bện b.í.m tóc cho con búp bê rơm.

Họ là thanh mai trúc mã, là cảnh tượng đẹp đẽ nhất của Cát Sơn. Mộc Ca tính tình thẳng thắn, khỏe mạnh hơn người, luôn bảo hộ Lộc Nhan. Lộc Nhan lại lanh lợi, hoạt bát, thường xuyên bày trò trêu chọc Mộc Ca.

Ngọc Đinh Đang

Phụ mẫu của họ đều là nông dân hiền lành, quanh năm cày cấy, sống cảnh an cư lạc nghiệp, ấm áp.

"Mộc Ca ca, sau này huynh định làm gì?" Lộc Nhan ngước nhìn, giọng nói trong trẻo như chuông bạc.

Mộc Ca dừng tay, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Ta muốn làm thợ săn cừ khôi nhất trong thôn! Bắt được con nai mập mạp nhất về cho Mẫu thân hầm canh, biếu tặng Thúc Bá nhà muội, và... cho cả muội nữa!"

Lộc Nhan bĩu môi: "Chỉ có vậy thôi sao? Sao không nuôi chí lớn làm đại anh hùng, trừ yêu diệt ma như lời Lão bà bà du hành kể lại?"

Mộc Ca gãi đầu: "Thôn ta bình yên, làm đại anh hùng... xa vời quá! Ta chỉ mong muội muội được vui vẻ là đủ."

Mấy tháng sau, bi kịch bỗng chốc ập đến, tựa như kiếp nạn không thể tránh khỏi.

Một buổi chiều nọ, Mộc Ca vác búa lên núi kiếm củi, dự định tìm một gốc gỗ lim về đóng lại cánh cửa nhà đã mục. Trên đường, y thoáng thấy một con Linh Lộc trắng có vẻ lạ thường, đôi mắt đỏ rực như máu, vụt chạy vào rừng sâu. Hiếu kỳ và đam mê săn bắt, Mộc Ca liền đuổi theo, tiến sâu vào chốn rừng già.

Cùng lúc đó, tại thôn Cát Sơn...

Dương Phụ là Phụ thân của Mộc Ca đột nhiên thét lên một tiếng thê lương, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt biến dạng. Trên người y, những luồng Hắc Hỏa không tên bỗng chốc bùng lên dữ dội. Lửa lan nhanh khủng khiếp, thiêu rụi mọi thứ.

Lộc Nhan đang chơi trước sân nhà, kinh hãi nhìn cảnh tượng đó. Nàng run rẩy chứng kiến Phụ thân ôm chặt Mẫu thân, cố gắng đẩy nàng ra khỏi biển lửa.

"Nhan nhi, mau trốn đi! Không được quay đầu lại! Hãy sống cho thật tốt!" Giọng nói của Phụ thân nàng tan biến trong tiếng lửa gào rú.

Lộc Nhan bị đẩy vào một bụi tre dày đặc phía sau nhà, nàng nằm im, nước mắt và nỗi sợ hãi tê liệt cả thân thể. Nàng đã nhìn thấy rõ: Dương thúc không chỉ hóa điên, mà dường như bị một sức mạnh tà ác nào đó khống chế. Hắc Hỏa nuốt chửng cả thôn, nuốt chửng Phụ mẫu nàng, Mẫu thân Mộc Ca và cả thân thể của chính Dương thúc.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Lộc Nhan cố gắng bò ra khỏi bụi tre. Một ngọn lửa oan nghiệt lướt qua, thiêu hủy gần như toàn bộ dung nhan non nớt của nàng. Nàng thét lên đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chạy trốn, men theo lối mòn tối tăm ra khỏi thôn, mang theo hình ảnh kinh hoàng của Cát Sơn chìm trong biển lửa.

Mộc Ca trở về khi đêm đã buông, chỉ thấy một đống tro tàn ngổn ngang. Hơi nóng hầm hập phả vào mặt, và mùi m.á.u tanh, khét lẹt của da thịt. Y quỵ xuống giữa đống đổ nát, gào thét gọi tên Phụ mẫu, gọi tên Lộc Nhan. Không một tiếng đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi thứ đều bị hủy diệt, không còn dấu vết của người sống. Lộc Nhan đã biệt tích.

Đau đớn tột cùng, Mộc Ca thề trước đống tro tàn: "Lộc Nhan, muội ở nơi nào? Ta nhất định sẽ tìm ra muội, và... ta sẽ tìm ra kẻ nào đã gây nên bi kịch này!"

Mang theo mối thù hận và nỗi day dứt khôn nguôi vì không tìm thấy người thương, Mộc Ca ôm chặt thanh kiếm gỗ cháy xém, bước đi trên con đường vô định, bắt đầu hành trình tìm kiếm và báo thù đầy gian truân.

Rời khỏi Cát Sơn, Mộc Ca độc hành. Tiểu t.ử mười ba tuổi ngày nào giờ phải đối mặt với thế gian tàn khốc hơn nhiều so với cánh đồng ấm áp thuở xưa.

Trong một lần lang thang đói khát, Mộc Ca vô tình lạc vào một khe núi cấm địa. Y bị một con Yêu Hổ hung dữ tấn công. Trong cơn tuyệt vọng, y không biết làm gì ngoài việc dùng thanh kiếm gỗ đã cháy xém của mình để chống cự.

Kỳ lạ thay, khi lưỡi kiếm gỗ chạm vào da thịt Yêu Hổ, một luồng Kim Cương Thần Quang bỗng nhiên bùng lên từ thân thể Mộc Ca. Ánh sáng này không gây thương tổn, nhưng nó khiến Yêu Hổ đau đớn gào thét và sợ hãi bỏ chạy.

Sau đó, Mộc Ca cảm nhận được một nguồn năng lượng ấm áp chạy khắp cơ thể. Y vô tình dấn thân vào con đường tu luyện tiên cốt.

Trong khe núi đó, y tìm thấy một Thiên Thư cổ, ghi chép về các loại pháp thuật thượng cổ và con đường tu tiên đầy hiểm trở. Thiên Thư này cũng đề cập đến một loại "Hắc Hỏa Phệ Hồn" được sử dụng bởi Ma tộc thời viễn cổ.

Ghi chép trong Thiên Thư: Hắc Hỏa Phệ Hồn là loại hỏa diễm chí tà, do Ma Tôn luyện hóa từ oán linh. Người thường bị nhiễm sẽ hóa điên, tự thiêu và biến thành vật chứa tà khí.

Mộc Ca nhận ra, ngọn lửa đã thiêu hủy thôn Cát Sơn chính là Hắc Hỏa Phệ Hồn. Bi kịch của y không phải là ngẫu nhiên, mà là một âm mưu tà ác của Ma tộc!

Từ đó, Mộc Ca vừa tu luyện, vừa hành tẩu giang hồ. Y học cách dùng kiếm gỗ (giờ đã được Thiên Thư gia trì thành Cổ Mộc Kiếm), diệt trừ yêu quái, thu thập linh dược, và từng bước tích lũy linh lực.

Tiểu t.ử ngày nào giờ đây đã trở thành một Thiếu Niên Kiếm Khách, tu vi thăng tiến nhanh chóng đến kinh ngạc, có lẽ nhờ vào Tiên Cốt bí ẩn đang thức tỉnh trong cơ thể.

Mộc Ca bắt đầu nghe được những lời đồn đại kỳ quái:

Về một vị Ma Tôn mới xuất hiện, có khả năng triệu hồi Hắc Hỏa Phệ Hồn.

Về một nữ t.ử trẻ, dung mạo bị hủy hoại, nhưng tà thuật lại cực kỳ tinh thông, chuyên đi ám sát và gieo rắc oán hận khắp các thôn làng nhân tộc.

Mộc Ca luôn tự trấn an bản thân: Lộc Nhan của y nhân hậu, lương thiện, tuyệt đối không thể là kẻ gieo rắc tà thuật được.