Thực ra nếu Thẩm Tương Nghi vào cung chắc chắn cũng thành phi tử, chỉ tiếc Kỳ đế tuổi tác quá cao, đủ để làm ngoại công của chúng ta rồi.
Thẩm gia chỉ có mỗi nàng ta là đích nữ, chứng tỏ kiếp trước chắc cũng có người thay nàng ta vào cung ứng tuyển.
Người ta có thể nghĩ tới, chỉ có nhị tỷ suốt ngày bệnh tật quấn thân nhưng cũng là một cô nương cực kỳ thông tuệ.
Chỉ là Thẩm Tương Nghi chẳng nhắc đến nàng một lời, e rằng nhị tỷ vừa vào cung thì đã chẳng còn nữa.
Đáng tiếc, kiếp này người được nhận vào danh nghĩa chính thất trước lại là ta.
Hiển nhiên sau khi trấn tĩnh lại Thẩm Tương Nghi cũng đã nhận ra điều đó.
Nàng ta sụp đổ không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Nàng ta còn tin tưởng hơn cả chính ta, rằng một khi ta vào cung nhất định sẽ khuấy đảo cả trời đất, lúc đó nàng ta muốn trở mình thì khó như lên trời.
Vả lại ta cảm thấy, kiếp trước chắc chắn ta đã để lại cho nàng ta cái bóng tâm lý cực lớn.
Nếu không thì sao nàng ta lại đột nhiên cầu xin phụ thân đi thương lượng lại với Tiêu gia, dẫu có làm thiếp cũng phải gả ta cho Tiêu Sách An?
6
Lần này, Tiêu gia đồng ý rồi.
Không phải do phụ thân ta đến làm thuyết khách mà là Thẩm Tương Nghi cầu kiến hoàng hậu, vạch trần chuyện ta là thứ nữ mà còn dám mơ tưởng vào cung, hoàng hậu bèn chỉ hôn ta cho nhà họ Tiêu.
Là quốc mẫu đương nhiên bà ta không thể nói trắng ra là muốn để tiểu thư nhà người ta làm thiếp.
Chỉ là ai nấy đều ngầm hiểu cả.
Thẩm gia bao năm nay chỉ có phụ thân là quan lớn, vốn chẳng thể xếp vào hàng thế gia, phụ thân vốn định đưa ta vào cung để khuấy đảo một phen, ai ngờ nửa đường bị Thẩm Tương Nghi phá ngang.
Phụ thân tức đến mức cấm túc nàng ta không cho ra ngoài nữa.
Ta ngồi trong nhã các của trà lâu, nhìn xe ngựa tấp nập bên dưới bất giác bật cười.
Thẩm Tương Nghi quả là thông minh hơn trước một chút, cũng biết biến chiêu mà ứng phó.
Chỉ là không rõ nội tình đối thủ, làm nhiều đến mấy cũng chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi.
Dưới lầu, ta nghe giọng tiểu nhị vang vang:
“Quý khách mời lên lầu hai!”
Không bao lâu sau, cửa phòng ta vang lên tiếng gõ.
Bên ngoài là giọng nam trầm thấp:
“Thẩm tam tiểu thư.”
Ta buông ly trà trong tay:
“Mời Tiêu tướng quân vào nói chuyện.”
Tiêu Sách An không nhúc nhích:
“Nếu Thẩm tiểu thư không nguyện gả cho ta, ta có thể xin với bệ hạ từ hôn, vậy nên cô nương vẫn là đừng cùng ta ở chung một phòng thì hơn.”
Cũng coi như là người chính trực.
O Mai d.a.o Muoi
Nhưng ta liền kéo cửa ra, đối mặt trực diện với hắn.
Chẳng trách ngày đó Thẩm Tương Nghi mới gặp Tiêu Sách An lần đầu đã đồng ý hôn sự, người này quả nhiên rất đẹp.
Ngũ quan sắc nét, giữa lông mày là khí khái anh hùng của một thiếu niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ đứng đó thôi đã khác hẳn người thường, như tùng như bách, khí thế lẫm liệt.
Ta rất hài lòng.
“Tiêu tướng quân, có vài lời không thể để người khác nghe thấy.”
7
Sáng hôm sau, Tiêu Sách An đích thân dẫn mai mối đến phủ Thẩm cầu hôn.
Một đoàn người rầm rộ kéo đến, chỉ riêng sính lễ đưa vào cửa đã mất nửa canh giờ.
Tiền sảnh và hậu viện được ngăn cách bằng cổng vòng hoa, các tiểu thư trong phủ rủ nhau trốn ra hành lang hóng gió để xem náo nhiệt.
Thẩm Tương Nghi lộ vẻ khó xử nhưng trong mắt lại đầy vẻ đắc ý:
“Tiêu tướng quân cần gì phải khổ như thế, Thất điện hạ đã xin thánh chỉ ban hôn với bệ hạ rồi, chẳng lẽ ngài còn phải tận mắt thấy thánh chỉ mới chịu từ bỏ?”
Câu nào cũng là oán trách, nhưng câu nào cũng là khoe khoang.
Các tỷ muội xung quanh hoặc là ánh mắt ghen tị hoặc là ngoảnh mặt làm ngơ không thèm nói chuyện với nàng ta.
Chỉ có nhị tỷ mỉm cười nói:
“Tỷ tỷ khỏi phải lo, lúc trước tỷ hủy hôn ngài ấy cũng không làm khó gì, chắc hẳn cũng chẳng phải vì tỷ mà đến.”
Câu đó Thẩm Tương Nghi nghe không lọt tai.
Nàng ta hừ nhẹ một tiếng:
“Nhị muội chẳng lẽ tưởng ngài ấy đến vì muội sao? Với cái thân thể ốm yếu của muội ai mà thèm lấy?”
Nhị tỷ chẳng hề nổi giận, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một câu:
“Nhìn đi, phụ thân đang nhìn sang bên này.”
Chúng ta quay đầu, chỉ thấy phụ thân mặt đầy kinh ngạc nhìn thẳng về phía ta.
“Con nói muốn cưới Tam nha đầu?”
Không biết là muội muội nào cố tình châm lửa:
“Là đại tỷ nghĩ nhiều rồi, người ta đến là vì tam tỷ đó.”
Sắc mặt Thẩm Tương Nghi lập tức cứng đờ, cũng không thèm để ý đến ánh mắt trêu chọc của các tỷ muội liền bước qua cổng hoa.
“Tiêu tướng quân, lễ nạp thiếp này có phải là quá long trọng rồi không?”
Tiêu Sách An thấy nàng ta tiến lại gần, liền thản nhiên lùi về sau một bước.
Bà mai phe phẩy khăn tay, cười đến nỗi mắt híp lại:
“Ôi chao! Đại tiểu thư nói gì vậy, nạp thiếp thì cần gì tam thư lục lễ, Tiêu tướng quân là đường đường chính chính đến cầu hôn tam tiểu thư nhà ta đó!”
Thẩm Tương Nghi quýnh lên:
“Mẫu thân ruột của nàng ta chỉ là một ả ca kỹ! Tiêu tướng quân, ngài bị nàng ta lừa rồi!”
“Vô lễ!”
Phụ thân thấy Thẩm Tương Nghi càng nói càng quá đáng, quát lên:
“Nàng là muội muội của con! Là tiểu thư của Thẩm gia! Con lại không muốn thấy muội mình có ngày tốt sao?”