Thẩm Tương Nghi lập tức im bặt, ánh mắt nhìn phụ thân mang theo vài phần oán hận.
Cứ thế chuyện hôn sự của ta được định đoạt.
Thẩm Tương Nghi giận dữ trở về viện mình, lúc đi ngang qua ta gương mặt xinh đẹp nhăn lại thành một cục.
“Đừng vội đắc ý! Tiêu Sách An là một kẻ yểu mệnh, chờ ngươi thành quả phụ rồi xem ngươi còn làm nên trò trống gì!”
Ta mỉm cười thi lễ với nàng ta.
“Đại tỷ vẫn nên lo cho mình trước đi. Thất hoàng tử đã vào ở tại Hưng Càn cung hơn một tháng rồi thánh chỉ ban hôn vẫn chưa hạ xuống. Nếu là ta, ta đã sớm tìm đường lui khác rồi.”
Hưng Càn cung là nơi ở của các hoàng tử chưa cưới chính thê, ở triều ta, hoàng tử đến tuổi thì phong vương lập phủ riêng.
Nhưng Tống Khánh Nguyên lại là trường hợp đặc biệt, sau khi được nhận lại vào hoàng tộc thì chẳng có động tĩnh gì, đủ thấy hoàng thượng chẳng hề để tâm tới người con này.
Rõ ràng, việc thánh chỉ ban hôn mãi chưa ra là vì hoàng thượng vốn dĩ không muốn Thẩm Tương Nghi gả cho Tống Khánh Nguyên.
Nguyên nhân là gì thì ta không cần đoán cũng biết: hoàng thượng đã sớm có sắp đặt khác cho nàng ta.
Nước cờ Thẩm Tương Nghi hủy hôn với Tiêu gia thật sự là một nước cờ thối, tự dâng mình lên thớt cho người ta xẻ thịt.
Còn nàng ta có nhận ra không thì ta chẳng rảnh mà lo.
Ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
8
Để tránh phát sinh biến cố, hôn lễ của ta được định vào tháng Năm.
Ngày xuất giá, trước cửa Thẩm phủ dừng lại hai chiếc kiệu, một đi về phía đông một đi về phía tây.
Phía đông là phủ tướng quân, phía tây là phủ Thất vương gia.
Thẩm Tương Nghi cuối cùng vẫn như ý nguyện gả cho Tống Khánh Nguyên nhưng là làm trắc phi.
Còn nhớ cuối tháng Ba, ngày sinh thần công chúa An Hòa, bao người tận mắt thấy đại tiểu thư Thẩm gia và Thất hoàng tử lăn lộn cùng nhau.
Thẩm thượng thư giận đến mức định trói nữ nhi ném xuống hồ, để giữ gìn danh tiếng cho các tiểu thư khác trong nhà.
Nếu không nhờ Thất hoàng tử quỳ ngoài ngự thư phòng suốt ba ngày, và mẫu thân liều mạng bảo vệ thì đại tiểu thư e là giờ đã hóa thành làn khói hương.
Tất nhiên chuyện này chẳng liên quan gì nhiều đến ta.
Hiến thân cho Tống Khánh Nguyên là chủ ý của Thẩm Tương Nghi.
Ta chỉ là... thuận miệng tiết lộ cho nàng ta một chút rằng hoàng thượng định ban hôn nàng ta cho Ngũ hoàng tử.
Nói thật thì Ngũ hoàng tử cũng là người phong độ, là người có cơ hội với vị trí thái tử.
Nhưng Thẩm Tương Nghi cứ khăng khăng rằng Tống Khánh Nguyên sẽ lên ngôi, đến cả danh tiết cũng chẳng cần để theo hắn.
O mai Dao muoi
Ngay cả lúc chúng ta chuẩn bị bước lên kiệu, nàng vẫn còn nói:
“Thẩm Vãn Tình, cuối cùng thì ta vẫn là người gả cho quân vương tương lai.”
Ta vốn thích nhìn xa trông rộng, thực sự không thể nào suy luận nổi làm sao Tống Khánh Nguyên và Thẩm Tương Nghi có thể vượt qua những hoàng tử người thì có công lao, người thì có mẫu tộc hùng mạnh mà giành được ngôi báu.
Trong mắt ta, hai người họ mỗi bước đều sai cả.
Chỉ là một kẻ phụ bạc ta, một kẻ lừa gạt ta, ta cũng chẳng cần phải bận tâm cho họ làm gì.
Tiêu Sách An xuống ngựa đón ta lên kiệu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân, mời.”
Thẩm Tương Nghi làm như chẳng để tâm, nhưng đường nét cằm cứng đờ đã tố cáo nàng ta.
Nàng ta chỉ đành để bà v.ú thúc giục mấy lần mới chịu bước lên chiếc kiệu nhỏ mà phủ Thất vương gia đưa tới, hoàng thượng đã nói:
“Chỉ là trắc phi cần gì dùng lễ nghi của chính thất.”
9
Đêm động phòng, Tiêu Sách An uống không ít rượu.
Sau khi chúng ta uống xong hợp cẩn tửu, hơi thở hắn nặng nề tự giác tìm chỗ nghỉ ngơi trên giường nhỏ.
Nhưng ta kéo cổ áo hắn, dắt hắn đến bên giường lớn.
Vì men rượu còn chưa tan, đôi mắt sáng như sao của hắn phủ một lớp sương mờ dịu dàng hơn lúc thường rất nhiều.
Tiêu Sách An nắm cổ tay ta, mặt đỏ bừng:
“Phải đến mức này thật sao?”
Ta cười: “Tiêu tướng quân, nếu không như vậy ta sao có thể yên tâm?”
Ta nâng mặt hắn lên, chủ động hôn vào khóe môi.
Vị thiếu niên tướng quân tung hoành sa trường kia cuối cùng cũng phải cởi bỏ giáp trụ trong chuyện tình ái nam nữ.
Hôm sau, tân nương phải dâng trà.
Tiểu nha hoàn giúp ta vấn tóc thành búi phụ nhân, nhẹ giọng hỏi ta chọn bộ trâm ngọc lục hay trâm ngọc trai.
So với ta điềm tĩnh bình thản thì Tiêu Sách An rõ ràng ngồi không yên.
Cuối cùng, hắn đứng sau lưng ta.
“Đợi ta nửa khắc, ta phải vào từ đường quỳ một lúc.”
Ta nắm tay hắn kéo lại, rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay hắn đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Tiêu Sách An, chàng muốn tổ tông khen ngợi cũng không cần gấp vậy đâu. Đi thôi, tướng quân.”
Tiêu lão tướng quân và Tiêu phu nhân không mấy hài lòng về ta.
Họ cũng chẳng hiểu Tiêu Sách An bị trúng tà gì mà chỉ sau một đêm lại đòi cưới ta bằng được.
Nhà ai mà chẳng có vài thứ nữ, nhưng thật sự để nhi tử mình cưới một thứ nữ vào cửa, họ vẫn thấy ấm ức thay cho Tiêu Sách An.
Cho nên hôm nay nhất định họ sẽ cho ta một đòn phủ đầu, lập quy củ rõ ràng.
Chỉ là họ chưa kịp đợi trà mừng của tức phụ, thì đã đợi được tức phụ rủ họ cùng nhau tạo phản.
Đúng vậy, là tạo phản.
10
Mẫu thân ta là con gái của một công chúa tiền triều.
Tiền triều kéo dài bốn trăm hai mươi năm, có tổng cộng ba mươi hai vị hoàng đế, ngôi thái tử luôn là “kẻ có tài thì được chọn”, nên trong ba mươi hai vị ấy, có mười người là nữ hoàng.
Khi nữ hoàng tại vị, chuyện con nối dõi trở thành quốc sự hàng đầu trong triều.