Vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều là Diễm Trân Đế, cũng là vị nữ đế cuối cùng và là hoàng đế cuối cùng của triều đại đó.
Bà tại vị hai mươi lăm năm, chỉ sinh được một nữ nhi chính là ngoại tổ mẫu của ta, Công chúa Diễm Xương.
Không ai ngờ được rằng, hoàng phu Kỳ gia là người đã sống ân ái với Diễm Trân Đế hơn hai mươi năm lại bất ngờ phát động binh biến, khiến Diễm Trân Đế c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong cung, Công chúa Diễm Xương biệt tích, còn hoàng phu Kỳ gia thì viện cớ nữ nhi làm đế khiến hoàng tộc suy bại, giành lấy quyền nhiếp chính.
Một khi đã giành được quyền nhiếp chính, thiên hạ liền đổi sang họ Kỳ.
Kỳ gia biết rõ ngôi vua của mình không danh chính ngôn thuận, nên chỉ cần Công chúa Diễm Xương còn sống một ngày, ngai vàng ấy còn lung lay một ngày.
Ngoại tổ mẫu ta phải chạy trốn khắp nơi, phò mã vì bảo vệ bà mà trúng tên bỏ mạng giữa đường.
Cuối cùng bên cạnh bà chỉ còn lại một bà v.ú và đứa bé còn chưa chào đời trong bụng, chính là mẫu thân ta.
Mẫu thân ta sinh non trên một chiếc thuyền hoa ở Thanh Hà.
Vừa trải qua một trận vượt cạn sinh tử, Công chúa Diễm Xương thay y phục sạch sẽ, giao mẫu thân ta cho bà v.ú rồi xách kiếm lên bờ.
Ngoại tổ mẫu ta là người rèn luyện võ nghệ trong doanh trại, mười lăm tuổi đã ra trận g.i.ế.t địch, mười bảy tuổi bắt sống mãnh tướng quân địch, oai phong lẫm liệt, được nữ tử trong thiên hạ ngưỡng mộ.
Nhưng bà rốt cuộc không thể địch lại trăm người, cũng không đành lòng vung kiếm về phía bách tính của mình.
Vũ Lâm Quân mang t.h.i t.h.ể bà về phục mệnh đã ngầm đồng lòng giấu nhẹm chuyện bà vừa mới sinh con.
Khi mẫu thân ta mười sáu tuổi, bà v.ú qua đời vì bệnh.
Mẫu thân ta muốn báo thù, chỉ đành dấn thân vào ca phường, mỗi năm đều được vào cung dâng nghệ, hi vọng có cơ hội ám sát Kỳ đế.
Nào ngờ mẫu thân ta nhan sắc quá nổi bật, chưa kịp tiến cung đã bị Thẩm thượng thư để mắt tới, lập tức đưa về phủ.
Lúc đó, mẫu thân ta đã hiểu: chuyện báo thù… chỉ còn có thể đặt lên vai ta.
11
Tiêu lão tướng quân trợn to đôi mắt, ngón tay run rẩy như người trúng phong, chỉ vào ta rồi lại trượt sang chỉ Tiêu Sách An.
Ông như thể sắp tan vỡ.
“Nghịch tử! Con biết từ đầu rồi sao?”
Tiêu phu nhân lúc này đã hóa đá, khóc cũng không dám khóc, gào cũng không dám gào, chỉ sợ bị người ngoài nghe thấy.
Tiêu lão tướng quân Tiêu ngồi phịch xuống ghế thái sư, giọng uất nghẹn:
“Tội nghiệt của Tiêu gia chúng ta… lại bị tàn dư phản tặc tiền triều mưu tính!”
“Lão tướng quân.”
Ta thu lại nụ cười:
“Ta chỉ muốn hỏi ngài, cái gì gọi là phản tặc tiền triều?”
“Sử sách còn ghi rõ, Cao Tổ Diễm gia năm xưa từng cứu tổ tiên Tiêu gia khỏi chiến loạn, từ đó Tiêu gia mới bắt đầu phất lên.”
O mai Dao muoi
“Qua bốn trăm năm vinh danh thế tộc, các ngươi cũng từng quỳ trước lăng mộ Cao Tổ tuyên thệ trung thành với Diễm gia ta. Kỳ gia nắm quyền chưa tới trăm năm, các ngươi đã dám quên ơn phản chủ!”
Tiêu lão tướng quân cúi đầu, không còn dám cãi lại.
Nhưng Tiêu phu nhân vẫn chưa thấy rõ tình thế, còn định ra hiệu cho nha hoàn đi báo quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liếc mắt sang bên, liền thấy Tiêu Sách An nhanh như chớp kéo ngay nha hoàn đang lén lút bò về phía cửa lại.
Ta nghiêng đầu nhìn Tiêu phu nhân:
“Phu nhân, xem ra ngài vẫn chưa rõ tình cảnh hiện tại.”
“Ngài tất nhiên có thể giao ta cho quan phủ, ta cũng có thể nói rằng các người sớm đã biết thân phận của ta rồi.”
“Phản tặc Kỳ gia vốn đã muốn thu hồi quyền thế các thế tộc, hắn chẳng thèm quan tâm ta có thật là hậu duệ của Diễm gia hay không, hắn chỉ cần một cái cớ hợp lý. Nếu các người muốn dâng thanh đ.a.o này tận tay hắn thì cứ việc.”
“Cấu kết với tàn dư tiền triều, đừng nói là tru di cửu tộc, dù chỉ tam tộc thôi các người cũng không gánh nổi. Đến lúc đó, dù Tiêu gia muốn không tạo phản cũng không được.”
“Lão tướng quân, phu nhân… con thuyền này, các người muốn lên cũng phải lên, không muốn lên… cũng phải lên!”
Ta đóng vai kẻ mặt lạnh, thì Tiêu Sách An phải đóng vai mặt nóng.
Hắn vén áo quỳ phịch xuống đất, sống lưng vẫn thẳng tắp.
“Phụ thân! Bệ hạ đã có ý muốn chèn ép thế tộc tiền triều, cuối năm vừa rồi đã cắt ba phần binh quyền Tiêu gia ta. Chẳng lẽ phụ thân muốn đợi đến lúc Tiêu gia quân đổi sang họ Kỳ mới thấy hối hận?”
Ta thuận thế mềm giọng lại, nâng chén trà bên bàn lên, nở nụ cười hiền hòa, như thể người vừa đanh thép lúc nãy không phải là ta.
“Tướng quân, phu nhân, Vãn Tình ta không thiếu kiên nhẫn. Đợi hai vị nghĩ thông suốt cũng được.”
“Giang sơn của Diễm gia ta là Cao Tổ và Tiêu gia cùng nhau đánh ra. Suốt bốn trăm năm, binh quyền của Tiêu gia chưa từng bị động đến. Nếu tổ tiên Tiêu gia có linh thiêng, chắc chắn cũng không muốn thấy bọn phản tặc họ Kỳ bắt nạt con cháu họ Tiêu như thế, đúng không?”
Nói là kiên nhẫn, nhưng chén trà trong tay ta đã được đặt ngay trước mặt lão tướng quân.
Ông nâng mắt nhìn thẳng ta, rồi giật lấy chén trà, ngửa cổ uống cạn.
“Phản! Phản luôn đi!”
12
Nhưng dù gì cũng bị dắt mũi, hai vị lão nhân trong lòng vẫn không khỏi ấm ức.
Vì vậy như mong muốn của họ, Tiêu Sách An bị phạt quỳ từ đường.
Còn ta… như đã bàn trước, ai làm việc nấy.
Ra ngoài ta vẫn gọi họ là phụ thân, mẫu thân.
Còn khi không có người ngoài, họ gọi ta là “điện hạ”.
Từ đường ban đêm, dù có thắp một vòng nến vẫn u ám mờ mịt.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Sách An, rút ra nửa cái bánh đưa tới dưới mũi hắn:
“Ăn không?”
Hắn bất đắc dĩ cắn một miếng:
“Lấy ở đâu ra thế? Bây giờ nàng là tổ tông của chúng ta rồi, ai dám để nàng nhịn đói?”
Ta cũng xé một miếng, mùi hành phi béo ngậy, ta thích vô cùng.
“Ta tự chạy ra tiểu trù phòng làm đấy. Tiểu nương ta…”