Phòng ngủ nhỏ nằm ở tầng hai, ánh đèn hắt nhẹ từ chiếc đèn ngủ hình đám mây nơi đầu giường. Tiếng máy lạnh chạy đều đều, tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp như đếm từng giây trong sự tĩnh lặng quá đỗi.
An nằm nghiêng, lưng quay vào phía tường. Chiếc chăn mỏng đắp ngang bụng, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lớp vải nhăn nhúm, như thể chỉ có cảm giác đó mới khiến cô ý thức được là mình vẫn còn đang tồn tại.
Phía sau, Kiên cũng nằm nghiêng – theo hướng ngược lại.
Khoảng lưng hai người chỉ cách nhau chưa đến một gang tay. Nhưng cảm giác như giữa họ là cả một đại dương lạnh buốt.
Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác.
Đi làm. Đón con. Nấu cơm. Ăn tối. Dọn dẹp. Đọc truyện cho con ngủ. Chờ con ngủ. Tắt đèn. Nằm xuống.
Không ai nói gì nhiều. Không có mâu thuẫn, không có tranh cãi, càng không có những câu “em mệt không?”, “anh có chuyện gì à?”, hay “hôm nay sao không ôm em ngủ?”
Mọi thứ đều yên bình – một sự yên bình đáng sợ.
________________________________________
Tình yêu của họ từng rực rỡ như nắng trưa.
An vẫn nhớ cái buổi tối năm nào – hai người ngồi ở căn phòng trọ 12 mét vuông, ăn mì gói, ánh mắt Kiên nhìn cô rạng rỡ như nhìn thấy cả tương lai.
“Sau này có nhà, có xe, có con rồi – mỗi tối em sẽ nằm gối đầu lên tay anh, anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe, nghe không?”
Cô đã cười như trẻ con. Tin tưởng như một kẻ ngốc.
Và đúng thật, giờ họ đã có tất cả những thứ đó.
Chỉ là, mỗi tối Kiên nằm quay lưng, tay ôm điện thoại, còn An thì gối đầu lên chiếc gối ôm dài mua trong đợt giảm giá cuối mùa.
Không ai kể chuyện cổ tích cho ai cả.
Thậm chí cổ tích cũng không còn trong nhà này nữa rồi.
________________________________________
Ngày mai là cuối tuần, Kiên nói sẽ đi gặp đối tác mới.
An không hỏi là ai, cũng không hỏi đi đâu.
Cô đã học cách không đặt câu hỏi nữa.
Bởi vì mỗi lần hỏi, cô đều nhận được những câu trả lời đúng như sách giáo khoa: “gặp khách hàng”, “làm thêm hợp đồng”, “đi công trình”.
Không một sơ hở. Không một biểu cảm lạ.
Nếu Kiên đang che giấu điều gì, anh ta cũng rất giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng phụ nữ có trực giác. Nhất là khi trực giác ấy xuất hiện sau nhiều đêm lạnh lẽo nằm quay lưng vào nhau.
An lén nhìn điện thoại Kiên khi anh đang tắm – một hành động mà cô tự thấy mình nhỏ nhen, tầm thường, nhưng lại không thể kiềm lòng.
Tin nhắn gần nhất hiện lên:
"Cẩn thận đấy, hôm nay anh hôn mạnh quá, để lại vết rồi 😡"
"Tối mai gặp lại em nhé. Đừng để chị ấy nghi."
An đọc đi đọc lại dòng chữ ấy như đọc một lời tuyên án.
Mỗi từ đều cắt vào lòng cô như d.a.o cùn, rách nhưng không chảy máu.
Không có giận dữ. Không có nước mắt.
Chỉ có một khoảng trống lớn mở ra trong ngực.
________________________________________
Cô đặt điện thoại xuống, nhẹ như chưa từng chạm vào.
Sau lưng vang lên tiếng cửa nhà tắm mở ra.
Kiên đi ra, tóc ướt, mặc áo thun xám nhạt. Nhìn cô một chút rồi nằm xuống giường như mọi tối.
“Ngủ chưa?” – anh hỏi.
An không đáp.
Cô quay lưng lại, nhưng không còn tìm đến hơi ấm của anh như mọi khi. Cô rút người vào chăn, tự ôm lấy mình.
Trong đầu, câu nói cũ lại vang lên như một điệp khúc:
“Tựa lưng vào nhau, cảm giác trong lòng thật yên ả.”
Nhưng giờ đây, lưng họ vẫn còn gần, mà lòng thì cách xa như hai cực trái tim không còn cùng tần số.
Hết Chương 1