Mỗi Chúng Ta Một Vòng Tròn Khuyết

Chương 10: Một kết thúc không đặt dấu chấm



Thời gian trôi nhanh hơn An tưởng.

Chớp mắt, Sóc đã biết tự chuẩn bị cặp sách buổi sáng, biết tự pha sữa, biết mở điện thoại nhắn tin cho ba:

“Ba ơi, thứ bảy con đá bóng, ba đến được không?”

Những tin nhắn đôi khi được hồi đáp, đôi khi không.

Nhưng dường như Sóc cũng đã quen với chuyện đó. Cậu bé không còn nhắc quá nhiều đến ba. Trong những bức tranh vẽ gia đình ở lớp, thi thoảng, Kiên xuất hiện như một nhân vật mờ nhạt – đứng hơi xa, ít màu hơn, nét vẽ cũng nhạt hơn.

Một lần Sóc nói với An:

“Con không giận ba đâu. Con nghĩ ba cũng có nỗi buồn của riêng ba.”

An bỗng nghẹn lời. Cậu bé chưa đầy tám tuổi, mà đã hiểu được nhiều đến vậy.

________________________________________

An dần ổn định lại công việc. Cô chuyển về một căn hộ nhỏ hơn nhưng ấm cúng, gần trường của Sóc, gần chợ, gần công viên có hồ sen nở vào tháng Sáu.

Mỗi sáng, cô gói gọn đời mình trong những điều đơn giản: pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng, dắt con ra bến xe buýt, mở laptop làm việc... Không còn những buổi tối nằm quay lưng lại nhau, không còn tiếng tranh cãi nhỏ nhặt về cái ly chưa rửa hay đèn bếp chưa tắt.

Nhưng đôi khi, vào một đêm chớm đông, khi gió rít bên cửa sổ, cô vẫn bất giác quay sang bên giường trống và thấy lòng mình nhói lên.

“Kiên à... Anh có bao giờ nhớ lại những ngày bình thường ấy không?”

Không ai trả lời.

Cũng như không ai từng trả lời cho câu hỏi: tình yêu đi đâu mất khi hai người từng yêu nhau quá nhiều?

________________________________________

Một ngày nọ, Kiên gửi cho An một tấm bưu thiếp – không email, không tin nhắn, mà là bưu thiếp thực sự, với dấu bưu điện từ một thành phố lạ.

"Anh đang ở một nơi có tuyết rơi đầu mùa. Mỗi buổi sáng đều rất yên tĩnh. Không có gì đặc biệt, chỉ là... anh nhớ tiếng lạch cạch chảo em xào rau buổi sáng."

Không hứa hẹn. Không mong chờ.

Chỉ là một câu nói rất người – một người từng sống chung mái nhà, từng yêu.

An đọc đi đọc lại dòng chữ đó vài lần, sau cùng mỉm cười, gấp lại tấm bưu thiếp, đặt vào một hộp nhỏ – nơi cất những tấm ảnh cũ, con dấu học sinh của Sóc, một đoạn dây buộc tóc sờn màu từ những năm tuổi đôi mươi...

________________________________________

Tối hôm ấy, Sóc gối đầu lên tay mẹ, ngước nhìn trần nhà và hỏi:

“Mẹ ơi, sau này con có thể yêu ai đó, rồi làm đám cưới, nhưng vẫn sống riêng được không?”

An bật cười, xoa đầu con:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao lại hỏi vậy?”

Sóc nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Vì sống chung lâu, đôi khi sẽ chán nhau, đúng không mẹ?”

An không trả lời. Cô chỉ khẽ ôm con vào lòng. Cậu bé tám tuổi ấy đã chứng kiến đủ nhiều để trở nên dè chừng với tình cảm. Nhưng cô tin, nếu có thể yêu đúng người, đúng cách – con sẽ biết cách giữ tình yêu bằng sự dịu dàng, chứ không phải hy vọng.

________________________________________

Cuối mùa xuân, hoa ban trắng nở đầy con phố cũ nơi An từng sống với Kiên.

Cô dắt Sóc ngang qua đó, chỉ tay về phía căn nhà nhỏ ở cuối ngõ:

“Ngày xưa mẹ từng sống ở đó. Lúc con còn bé xíu.”

Sóc ngước nhìn:

“Ba có sống ở đó không?”

“Có. Ba từng ở đó.”

“Vậy mẹ có buồn khi phải rời khỏi chỗ đó không?”

An nhìn con trai, rồi chậm rãi đáp:

“Có chứ. Nhưng có những nơi, chỉ nên giữ lại trong lòng. Nếu ở lại lâu quá, sẽ đau.”

________________________________________

Và thế là câu chuyện của họ khép lại, không phải bằng một cái kết hoàn hảo, mà bằng một sự buông tay nhẹ nhàng.

Không ai nói sẽ bắt đầu lại.

Cũng không ai nói mãi mãi từ bỏ.

Chỉ là hai con người đã chọn đi tiếp – mỗi người một hướng – mang theo những vết thương cũ và cả lòng bao dung mới.

Một câu chuyện hôn nhân tưởng như bình thường...

Nhưng trong đó có một người vợ đã học cách buông,

Một người chồng đã biết cách nhớ,

Và một đứa trẻ dần lớn lên giữa những mảnh vỡ không còn sắc nhọn.

________________________________________

📌 Hết chương 10 – và cũng là đoạn kết của truyện.

________________________________________