Sau chuyến đi trở về, Hà Nội vẫn lạnh, nhưng lòng An không còn lạnh như trước nữa.
Cô đi làm lại, vẫn chiếc bàn quen, chồng tài liệu quen, những đồng nghiệp cũ với nụ cười lịch sự vừa đủ. Không ai hỏi gì về Kiên. Họ chỉ lặng lẽ liếc nhìn chiếc nhẫn đã được tháo khỏi tay An, rồi quay đi, như thể mọi điều đều đã rõ ràng.
________________________________________
Một buổi sáng đầu xuân, khi nắng bắt đầu dịu dàng len qua cửa sổ, An nhận được một gói bưu phẩm nhỏ. Không ghi tên người gửi. Trong hộp là một chiếc máy ảnh cũ – dòng máy mà Kiên từng dùng khi còn là sinh viên kiến trúc. Bên cạnh là một tập ảnh đã rửa, giấy ảnh đã ngả màu, nhưng vẫn rõ ràng.
An lật từng bức: ảnh chụp những ngày đầu hai người yêu nhau. Bức cô ngồi bên lan can ký túc xá, tóc bay rối tung. Bức Kiên đưa máy ảnh về phía gương và hai người cùng cười. Bức Sóc lúc hai tuổi, đội chiếc mũ to sụ giữa mùa hè...
Và bức cuối cùng: là bức ảnh An đang ngủ – mắt nhắm nghiền, gối đầu trên cánh tay Kiên. Một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút chì phía sau:
“Em ngủ rất yên, cứ như tin rằng bên cạnh mình là nơi an toàn nhất trên đời.”
An không khóc. Cô ngồi thật lâu, như đang nghe những lời thì thầm từ năm tháng cũ. Từng lời, từng ánh nhìn, từng kỷ niệm... Không ai trong hai người là kẻ có lỗi. Họ chỉ đơn giản đã đi quá xa trên những nhịp lệch nhau.
________________________________________
Hôm đó An đón Sóc sớm. Hai mẹ con cùng nhau đi bộ qua cầu Long Biên, dưới nắng chiều đang chảy xuống sông như mật ong. Sóc lon ton kể về bạn mới ở lớp, về cô giáo có tóc xoăn như mì gói, còn An thì chỉ lắng nghe – lần đầu thật sự lắng nghe con bằng một trái tim không hoài nghi, không mỏi mệt.
“Mẹ ơi, mai chủ nhật, mình đi công viên nhé?”
“Ừ, mẹ hứa.”
“Còn ba? Ba có đi không?”
An im lặng một lúc, rồi cúi xuống hỏi con:
“Nếu ba không đi, con có buồn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sóc nghĩ ngợi rồi lắc đầu:
“Không sao. Có mẹ là đủ rồi.”
Câu trả lời đó khiến tim An như có ai đó khẽ bóp nhẹ. Không đau, nhưng thắt lại.
________________________________________
Tối đó, An gửi một email cho Kiên – không hy vọng, không trách móc. Chỉ là những lời nhẹ tênh:
“Cảm ơn anh đã gửi lại những ký ức đẹp. Có lẽ chúng ta không còn là một gia đình đúng nghĩa, nhưng em tin, em và anh vẫn có thể là hai người lớn văn minh, cùng yêu thương một đứa trẻ đúng cách.”
“Em sẽ không xoá những bức ảnh đó. Em cũng sẽ không giữ mãi. Em chỉ cất đi – như cất một đoạn đường đã qua. Khi nào Sóc lớn, em sẽ đưa cho con.”
Không có hồi đáp.
Nhưng với An, mọi thứ đã đủ.
________________________________________
Buổi tối, khi Sóc ngủ, An ngồi trước máy tính và viết:
“Có những lời nói chẳng thể thốt ra vào lúc thích hợp. Nhưng nếu chúng ta đủ can đảm để im lặng đúng lúc, thì mọi im lặng đều mang ý nghĩa của yêu thương.”
________________________________________
📌 Hết chương 9