Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao

Chương 3



5、



Hôn sự của Tạ gia và nhà ta được định vào mười lăm năm trước.



Lúc đó Tạ Lão Hầu Gia vẫn chỉ là một huyện lệnh thất phẩm.



Vì bị người ta vu cáo tham ô công quỹ sửa đê của huyện, sắp bị tống vào ngục.



Đê vỡ, cuốn trôi ngàn mẫu ruộng tốt, người c.h.ế.t vô số.



Một khi bị kết tội, nặng thì tru di tam tộc, nhẹ thì cả nhà bị lưu đày.



Đúng lúc này, ông nội ta chủ động tìm đến Tạ Lão Hầu Gia, tặng ông ta một lời tiên tri và một con dao.



Đồng thời nói rõ, đợi đến ngày Tạ Lão Hầu Gia được phong Hầu bái Tướng, ông sẽ để cháu gái mình đến cửa kết thân với cháu trai ông ta.



Cuộc hôn nhân này chính là tiền mua dao.



Tạ Lão Hầu Gia lúc đó đã nửa bước chân vào quan tài, có bệnh thì vái tứ phương, chỉ trời thề thốt lập tức đồng ý điều kiện của ông nội ta.



Sau đó, Tạ gia tìm được bằng chứng tự chứng minh trong sạch.



Tạ Lão Hầu Gia còn nhờ đó mà dựa vào được quý nhân, từng bước thăng tiến.



Khi ta mang theo một tay nải đơn sơ đến Tạ phủ, ông ta vừa được hoàng đế phong làm An Bình Hầu.



An Bình Hầu nhìn thấy ta, vẻ mặt vô cùng phức tạp.



Hồi lâu sau, mới vuốt râu thở dài một tiếng, xem như chấp nhận cuộc hôn nhân này.



Tính ra, ta ở Tạ phủ cũng đã tròn ba năm rồi.



Ta đang cầm chiếc khăn trùm đầu đã thêu xong mà ngẩn người, cửa bị người ta đẩy mạnh ra, Liễu Tân Nguyệt dẫn theo nha hoàn ào vào như một cơn gió.



"Oa, hình phượng xuyên mẫu đơn này thêu đẹp thật đấy!"



Thạch Lựu mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc khăn trùm đỏ đó, vô cùng ngưỡng mộ;



"Chỉ có khăn trùm đầu đẹp thế này mới xứng với tiểu thư!"



Liễu Tân Nguyệt cầm khăn trùm đỏ ngắm tới ngắm lui, vô cùng hài lòng;



"Con nhỏ nhà quê ngu ngốc này tay nghề đúng là tốt thật, sau này làm thiếp rồi thì có thể thêu váy áo các thứ cho ta."



6、



Thấy ánh mắt vừa tức giận vừa hoang mang của ta, nàng ta nhướng mày cười lạnh;



"Ngươi còn chưa biết à, ngày mai thành hôn là ta và biểu ca."



"Còn ngươi ấy à, chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé thôi."



"Mấy ngày nay, cảm ơn ngươi đã thay ta thêu áo cưới nhé."



Ta chỉ cảm thấy một luồng m.á.u nóng từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu;



"Ngươi nói cái gì?!"



Thạch Lựu dang tay, che chở Liễu Tân Nguyệt sau lưng như gà mẹ bảo vệ gà con.



Ngay sau đó, hai tay chống nạnh, nước bọt bay tứ tung;



"Ta nhổ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Đồ nhà quê chân đất thấp hèn, không phải thật sự đang mơ mộng trèo cao làm phượng hoàng đấy chứ?!"



"Cho ngươi làm thiếp đã là phúc mấy đời nhà ngươi tu được rồi, đừng có không biết điều!"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm;



"Tạ… Tạ gia đây là muốn quỵt nợ?"



Nơi đuôi mắt khóe mày của Liễu Tân Nguyệt đều là ý cười;



"Quỵt nợ gì chứ?"



"Ban đầu ông nội ngươi mặt dày mày dạn đòi bám víu Tạ phủ, cho ngươi một vị trí thiếp còn chưa đủ sao?"



Nàng ta ném khăn trùm đầu cho Thạch Lựu, kiêu ngạo hất đầu về phía ta;



"Thạch Lựu, chúng ta đi."



"Ngày mai đại hôn, ta phải về nhà sớm chuẩn bị."





Cánh cửa gỗ kẽo kẹt lung lay dường như cũng đang chế nhạo sự ngây thơ của ta.



Ta ngồi c.h.ế.t lặng hồi lâu, mãi đến khi ngọn nến cháy bùng lên một đóa hoa đèn mới giật mình tỉnh lại.



Tạ gia đã nuốt lời.



Nhưng trên đời này, không ai có thể thiếu nợ của người bán d.a.o chịu đâu.



7、



Tiểu viện vốn yên tĩnh hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt.



Tạ gia phái rất nhiều nha hoàn bà tử đến sân của ta, trang trí giường cưới, dán chữ hỷ màu đỏ, treo đèn lồng đỏ thẫm.



Quế ma ma mang đến một bộ váy áo màu hồng phấn nhạt, nói là để ta mặc vào ngày đại hôn.



Ta ngồi yên trên ghế không hề nhúc nhích, không đưa tay ra nhận.



Gương mặt gầy gò già nua của Quế ma ma liền thoáng hiện một tia tức giận ngấm ngầm, giọng nói cũng không khỏi nặng nề hơn;



"Bộ váy này là mua từ tiệm may Trương Ký đấy, tốn những hai mươi lạng bạc đó!"



"Dân nhà nông các người cày cuốc ngoài đồng cả năm cũng không kiếm nổi hai mươi lạng đâu nhỉ?"



"May mà thiếu gia sợ ngươi tủi thân, còn đặc biệt cho ngươi thân phận lương thiếp đấy."



"Tống cô nương à, người nên biết điều một chút đi!"



Nha hoàn Ngọc Lan bên cạnh ta thấy vậy, vội đứng thẳng người nhận lấy bộ váy, nặn ra một nụ cười lấy lòng với Quế ma ma;



"Ma ma, Tống cô nương đây là vui quá hóa mừng thôi ạ!"



"Người yên tâm, có nô tỳ ở đây, đảm bảo ngày đại hôn sẽ không xảy ra sai sót gì đâu."



Đợi tiễn Quế ma ma đi rồi, mặt Ngọc Lan lập tức xị xuống, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vẻ ghét bỏ;



"Tống tiểu thư, bọn ta gọi ngươi một tiếng tiểu thư, chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là tiểu thư rồi sao?"



"Cũng không nhìn lại thân phận của mình đi, nếu ngày mai dám làm thiếu gia phu nhân không vui, xem ta xử lý ngươi thế nào!"





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com