Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao

Chương 4



Ngọc Lan là nha hoàn thân cận Tạ phủ chỉ định cho ta, trước đây tuy thờ ơ lạnh nhạt với ta, nhưng ngoài mặt vẫn tạm coi là được.



Gay gắt thế này là lần đầu tiên.



Mỗi lần Liễu Tân Nguyệt đến sân, nàng ta đều vô cùng ân cần.



Xem ra là đã tìm được chỗ dựa mới cho mình rồi.



Ngày hôm đó, ta như một con rối gỗ, mặc cho bọn họ giày vò.



Chải đầu rửa mặt, thay quần áo, trang điểm.



Một đêm không ngủ.



8、



Sân ta ở rất hẻo lánh, dù vậy vẫn nghe thấy tiếng chiêng trống ồn ào từ cổng chính truyền đến.



Hôn lễ này tổ chức thật là náo nhiệt vô cùng.



Nha hoàn trong sân đều có chút đứng ngồi không yên.



Ngọc Lan càng thỉnh thoảng đứng dậy, nhón chân, cố gắng phóng tầm mắt xuyên qua tường viện, để đích thân nhìn một cái đám cưới mười dặm hồng trang của Liễu Tân Nguyệt.



"Ngọc Lan tỷ, mau đi đi, phía trước đang phát tiền mừng kìa!"



Có tiểu nha hoàn cầm một xâu tiền đồng được buộc bằng dây đỏ, mặt mày hớn hở chạy vào cửa;



"Ma ma bên cạnh tân phu nhân, phía sau có mấy tiểu tư khiêng mười sọt tiền đồng đầy ắp, gặp ai là phát cho người đó!"



Ngọc Lan không thể kìm nén được nữa, hất tay áo đứng dậy;



"Ta cũng đi!"



Các nha hoàn bà tử khác thấy vậy cũng chạy theo hết, ngược lại cho ta chút yên tĩnh hiếm có.



Ta tự rót cho mình một tách trà, lặng lẽ nhìn hơi nước bốc lên, mang theo mùi hương thanh khiết đặc trưng của trà xanh.



Ừm, trong hương thơm còn lẫn cả mùi ẩm mốc nhàn nhạt.



Tạ gia đúng thật là, ngày vui thế này mà đến chút trà ngon cũng tiếc không cho ta.



Ta cười khẩy một tiếng, đẩy tách trà sang một bên.



Đợi Liễu Tân Nguyệt vào cửa, cùng Tạ Minh Xuyên bái thiên địa xong, đại lễ hoàn thành, thì món nợ này, Tạ phủ đã thiếu rồi.



Đêm nay chính là lúc ta thu nợ.



Nói ra thì, nợ của người bán dao, đã rất lâu rồi không ai dám thiếu.



Ta tự rót cho mình một ấm nước nóng khác, tiện thể ăn sạch chỗ điểm tâm mà đám nha hoàn đã chuẩn bị.



Ăn no uống đủ mới có sức làm việc.



Trời dần tối, mấy nha hoàn trong sân quay về, ngồi chưa được bao lâu lại hớn hở ra khỏi cửa.



Nghe bọn họ nói là đi xem náo động phòng.



Ta nhướng mày, thay bộ váy màu hồng cánh sen mà Ngọc Lan ép ta mặc, lục trong tủ ra một bộ váy màu trắng.



Theo quy củ, người bán d.a.o khi thu nợ cần mặc đồ trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Thu nợ mà, lúc nào cũng dễ xảy ra án mạng.



Mặc đồ trắng cũng là ý để tang cho người đã khuất.



9、



"Ôi chao, tân nương xinh đẹp thật!"



"Đúng là lang tài nữ mạo, nhìn xem, thật là một cặp trời sinh!"



Tiếng khen ngợi không ngớt của mọi người đột ngột dừng lại khi nhìn thấy ta.



Tạ gia đang lúc thịnh vượng như lửa nấu dầu, người đến xem lễ rất đông.



Phòng cưới tuy lớn nhưng vẫn có vẻ rất đông đúc.



Trong phòng đều là thân quyến của Tạ gia, ta tùy ý liếc qua, phát hiện chẳng có mấy người quen.



"Tống Thanh Thư, ngươi đến đây làm gì!"



Nha hoàn của Liễu Tân Nguyệt nhìn thấy ta đầu tiên, khi thấy rõ ta đang mặc một bộ đồ trắng, nàng ta tức đến mức suýt ngất đi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Sắc mặt Liễu Tân Nguyệt cũng từ đỏ chuyển sang trắng bệch, nàng ta siết chặt vạt áo, ném cho Tạ Minh Xuyên một ánh mắt tủi thân cực độ;



"Biểu ca, huynh xem nàng ta kìa~"



Thái dương Tạ Minh Xuyên giật liên hồi, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, lạnh mặt đi về phía ta.



"Tống Thanh Thư, ngươi đừng quậy nữa!"



"Ngươi về phòng trước đi, tối ta tự khắc sẽ đến thăm ngươi."



"Ngươi ăn mặc cái kiểu quái quỷ gì thế này? Còn không mau đi thay đi!"



Nói rồi, hắn lại nặn ra một nụ cười, giải thích với mọi người có mặt;



"Thiếp trong nhà không hiểu chuyện, ghen tuông nên đến náo động phòng, khiến các vị chê cười rồi."





Trong phòng tân hôn có mấy vị nữ quyến là họ hàng của Liễu Tân Nguyệt, nghe vậy thì cực kỳ bất mãn.



"Cái loại thiếp không biết trên dưới thế này, đáng lẽ phải đánh cho một trận rồi bán đi mới đúng!"



"Phải đấy, đánh c.h.ế.t cũng đáng!"



"Tạ gia kiểu gì mà đến một đứa thiếp cũng quản không xong..."



Tiếng xì xào bàn tán của mọi người khiến sắc mặt Tạ Minh Xuyên càng lúc càng khó coi.



Hắn không kiềm chế được nữa, vươn tay siết chặt cổ tay ta, dùng sức mạnh đến nỗi tưởng như sắp bóp nát xương ta đến nơi.



"Còn không mau cút đi."



Ta đứng thẳng lưng giữa phòng, đảo mắt nhìn một vòng, bụng bảo dạ: người trong phòng này đông thật đấy.



Đông người mới tốt chứ.



Càng đông người, tin tức càng lan truyền nhanh.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com