Mối Hôn Sự Bán Chịu Dao

Chương 8



Lúc này trời đã khuya, nhưng vì động tĩnh trong phòng quá lớn, các chủ nhân của Tạ gia đều bị đánh thức.



Ngay cả Tạ Lão Hầu Gia cũng đích thân đến, mặt mày lộ rõ vẻ mệt mỏi.



Tốt lắm, người đã đến đông đủ cả rồi.



Người một nhà, phải đông đủ thế này mới vui chứ.



17、



Mấy nha hoàn dùng dây thừng trói chặt Liễu Tân Nguyệt lại, để đề phòng nàng ta cắn lưỡi tự vẫn, còn nhét cả khăn tay vào miệng.



Tạ phu nhân là dì ruột của Liễu Tân Nguyệt, đã nhìn nàng ta lớn lên từ nhỏ, nên vô cùng thương yêu.



Thấy cháu gái như vậy, bà ta đau lòng đến mức nước mắt cứ lã chã rơi.



"Nguyệt Nhi sao lại thế này?"



"Mau đi mời đại phu! Con bé mắc phải bệnh gì thế này?"



Thạch Lựu đang co rúm người đứng nép một bên, nghe vậy, mắt chợt sáng lên, vội bước ra chỉ vào ta:



"Chắc chắn là nàng ta!"



"Tiểu thư vốn đang yên đang lành, chính vì gặp phải nàng ta nên mới ra nông nỗi này."



"Phải rồi! Bộ giá y! Bộ giá y đó cũng là do nàng ta thêu!"



Ánh mắt Tạ phu nhân sắc như d.a.o phóng thẳng về phía ta, Tạ Lão Hầu Gia cũng nhìn ta chằm chằm với ánh mắt âm u, không nói lời nào.



Ta nhìn về phía Tạ Lão Hầu Gia, chắp tay hành lễ:



"Tạ Hầu Gia đã không thừa nhận hôn sự này, vậy thì con d.a.o kia, xin hãy trả lại cho vãn bối."



Sắc mặt Tạ Lão Hầu Gia xanh mét, hồi lâu sau mới hừ lạnh một tiếng:



"Một con d.a.o cùn gỉ sét, lão phu đã vứt đi từ lâu rồi."



Ta tiếc nuối thở dài:



"Thật đáng tiếc."



"Con d.a.o đó, quý giá lắm đấy."



Tạ Minh Xuyên dường như không muốn ta và Tạ gia làm căng, hắn hành lễ với Tạ Lão Hầu Gia rồi cố bước lên giảng hòa:



"Tống Thanh Thư, một con d.a.o thôi mà, quý giá đến đâu chứ? Ta đền cho nàng."



Ta lắc đầu, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Lão Hầu Gia:



"Ngươi đền không nổi đâu."



"Con d.a.o này, phải dùng mạng người để trả."



Lời ta vừa dứt, Tạ Lão Hầu Gia đã quát lên giận dữ:



"Hỗn xược!"



"Người đâu! Tống di nương vì ghen ghét mà hành hung chủ mẫu, phạm thượng!"



"Lôi nó xuống đánh ba mươi trượng cho ta!"



18、



"Ông nội!"



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tạ Minh Xuyên giật mình kinh hãi, vội vàng lao đến chắn trước mặt ta.



"Ông nội, dù sao Tống gia cũng có ơn với nhà chúng ta."



Gương mặt già nua của Tạ Lão Hầu Gia nhếch lên một nụ cười khẩy:



"Ơn huệ gì?"



"Một con d.a.o cùn, mấy lời tiên tri vớ vẩn nửa vời."



"Tạ gia ta có được ngày hôm nay, hoàn toàn là do lão phu tự thân cố gắng gây dựng nên!"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Để có được ngày hôm nay, các ngươi có biết lão phu đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, nuốt bao nhiêu tủi nhục không?!"



Con người ta luôn như vậy.



Khi gặp khó khăn thì oán trách số phận bất công.



Khi lên như diều gặp gió thì lại vênh váo tự đắc, cho rằng mọi thứ đều do mình làm nên.



Quá đề cao nỗ lực của bản thân mà quên đi những điều quan trọng nhất.



"Ta là An Bình Hầu do Thánh thượng ngự ban, tước vị cha truyền con nối, cả nhà quyền quý."



"Cháu trai ta đến công chúa còn cưới được, cớ gì phải cưới một đứa chân lấm tay bùn vào cửa?"



"Chỉ vì một con d.a.o cùn?"



Tạ Lão Hầu Gia càng nói càng tức giận, trong mắt thậm chí ánh lên sát khí.



"Người đâu, lôi con yêu nữ làm ô uế gia môn Tạ gia này xuống đánh c.h.ế.t cho ta!"



Cuộc sống quyền cao chức trọng bao năm đã khiến Tạ Lão Hầu Gia quen thói đứng trên người khác.



Trong mắt ông ta, dân thường đều là lũ kiến cỏ.



Giết vài thường dân cũng chẳng khác gì nghiền c.h.ế.t mấy con kiến.



Đồng tử Tạ Minh Xuyên đột ngột co rút, hắn không tin nổi ngẩng đầu nhìn Tạ Lão Hầu Gia.



Thấy vẻ mặt ông ta nghiêm nghị, ánh mắt độc ác, hắn biết ông ta không hề nói đùa.



Hắn hoảng hốt mở lời, cầu xin Tạ phu nhân:



"Mẹ, mẹ mau khuyên ông nội đi!"



Nói xong, lại chạy tới nắm lấy vai ta:



"Tống Thanh Thư, nàng mau xin lỗi ông nội đi, mau quỳ xuống dập đầu với ông!"



"Ngươi thích dập đầu thì tự đi mà dập, lần nào cũng lôi ta theo làm gì?"



Ta gạt tay Tạ Minh Xuyên ra, cạn lời với hắn ta.



Bảo hắn không thích ta đi, thì lúc Tạ Hầu gia đòi mạng ta, hắn cũng khá sốt sắng.



Nếu nói là thích ta, sao lần nào cũng chẳng cần biết đúng sai trắng đen đã bắt ta quỳ xuống xin lỗi người khác?



Tình cảm của hắn, thật đúng là rẻ mạt.



Rẻ mạt đến mức, ta không thể vì thế mà nương tay với hắn.



"Xuyên Nhi, con tránh ra."



"Nếu còn dám làm càn, vị trí Thế tử này của con, sẽ nhường cho em họ con đấy."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com