Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 139: Có muốn về với ta không



Đảo mắt đã đến hoàng hôn, én đậu trên mái nhà, trời nhập nhoạng tối, Lận Khinh Chu ngồi trong phòng suy nghĩ về "túi thơm", nhìn nắng chiều vàng vọt chiếu qua cửa sổ, mặt trời dần ngả về Tây.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Lận Khinh Chu cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng người tới là người mình đang đợi nên mừng rỡ đứng dậy rồi đi nhanh ra mở cửa: "Mục Trọng Sơn, ta có chuyện muốn......"

Cửa mở ra, người đứng ngoài là Ngôn Dụ Cảnh.

"Mục Trọng Sơn là ai?" Ngôn Dụ Cảnh thắc mắc: "Ngươi đang chờ ai à? Ta có làm phiền ngươi không?"

"Không......" Lận Khinh Chu cứng đờ, lúng túng nói: "Không có...... chỉ là...... Ngươi tìm ta có việc gì không?"

"Đồng hương gặp nhau phải tán gẫu chứ!" Ngôn Dụ Cảnh nháy mắt với Lận Khinh Chu.

Mặc dù Lận Khinh Chu nặng trĩu tâm sự nhưng cũng không muốn lạnh nhạt với Ngôn Dụ Cảnh, thế là mời hắn vào phòng mà không lập kết giới.

Ngôn Dụ Cảnh rất tự nhiên thoải mái, sau khi vào phòng thì lấy thẻ ngọc ra nói: "Nhiệm vụ của ngươi là gì vậy? Để ta xem có giúp được ngươi không, nào nào nào, cho ngươi xem thẻ ngọc của ta trước nè!"

Lận Khinh Chu cầm lấy, trông thấy trên đó có hai hàng chữ.

Một là thăm dò địa hình và môi trường của Hành Nhạc Tông. Hai là mở ra Loạn Tinh Thiên Vực.

Trên thẻ ngọc của Ngôn Dụ Cảnh, sau nhiệm vụ đầu tiên có ghi ba chữ "Đã hoàn thành".

Lận Khinh Chu không giấu giếm mà đưa thẻ ngọc của mình cho Ngôn Dụ Cảnh.

Ngôn Dụ Cảnh cầm xem rồi kinh ngạc thốt lên: "Cái gì, Vẫn Uyên Ma Tôn bị oan sao? Còn bắt ngươi rửa oan cho hắn nữa à? Tại sao chứ?"

Lận Khinh Chu hỏi: "Ngươi có biết người giữ cửa không?"

"Người giữ cửa?" Ngôn Dụ Cảnh thắc mắc: "Ai giữ? Cửa nào?"

Lận Khinh Chu: "Chính là Aba Aba."

Lận Khinh Chu đỡ trán: "......"

Ngôn Dụ Cảnh nghe vậy thì phá lên cười: "Lập kết giới đi!" Nói xong hắn bắt đầu bấm quyết lập kết giới.

Lận Khinh Chu vô thức liếc nhìn cánh cửa khép hờ, nghĩ thầm: Nói mấy câu chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Lập kết giới xong, Ngôn Dụ Cảnh vung tay nói: "Được rồi, ngươi nói đi!"

Lận Khinh Chu: "Người giữ cửa là người ngăn cản người xuyên qua phá hoại quy tắc và trật tự của thế giới này, đồng thời sẽ giúp chúng ta về lại thế giới cũ."

"Ồ." Ngôn Dụ Cảnh nện mạnh nắm tay phải vào lòng bàn tay trái. "Nghe ngươi nói vậy, ta chợt nhớ tới một người. Lúc mới đến thế giới này, ta lơ ngơ không tìm ra Hành Nhạc Tông, vô tình lọt vào hang ổ của bọn cướp. Chúng cướp hết đồ của ta, đang định giết ta thì đột nhiên có một người áo đen từ trên trời hạ xuống, không chỉ cứu ta mà còn đưa ta đến Hành Nhạc Tông nữa, giờ nghĩ lại chắc đó là người giữ cửa mà ngươi nói đấy!"

"Hả? Chuyện xảy ra lúc nào? Mặt mũi ra sao? Người kia có nói cho ngươi biết tên mình không?"

"Hắn không nói tên, nhưng mặt mũi......" Theo lời Ngôn Dụ Cảnh miêu tả thì đúng là Mục Trọng Sơn, hơn nữa còn xảy ra trước chuyện Xuân Hoa Tông.

"Ngươi biết hắn à?" Ngôn Dụ Cảnh hết sức kích động, giọng nói cao vút, "Vậy ngươi nhớ dẫn ta đi gặp hắn để ta cảm ơn đàng hoàng nhé, tháng sau ta rời khỏi đây rồi, sợ là không còn dịp nào gặp lại hắn nữa."

Lận Khinh Chu hỏi: "Ngươi sắp rời khỏi Hành Nhạc Tông à?"

"Không phải." Ngôn Dụ Cảnh xua tay, "Ý ta là rời khỏi thế giới này để về lại thế giới cũ cơ."

Lận Khinh Chu sửng sốt.

Khi mới xuyên đến nơi xa lạ này, y thường nghĩ đến khoảnh khắc trở về, thậm chí ban đêm cũng mơ thấy.

Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến y không kịp thở, tất nhiên cũng chẳng còn sức để nghĩ nữa.

Nhưng bây giờ, sự xuất hiện và lời nói của Ngôn Dụ Cảnh khiến hai chữ "về nhà" vang vọng bên tai Lận Khinh Chu.

"Ngươi......" Lận Khinh Chu ngập ngừng hỏi: "Sẽ về lúc nào?"

"Tháng sau, ta đã nghe ngóng được cách đến Loạn Tinh Thiên Vực rồi." Ngôn Dụ Cảnh hớn hở cười nói, "Xa nhà mấy năm, cuối cùng cũng có thể trở về, cả ngày lẫn đêm ta đều nghĩ tới chuyện này. Ta hỏi hệ thống rồi, một năm ở đây tương đương với một ngày của chúng ta, nhưng mấy ngày nay ta sống chết không rõ, chắc cha mẹ ta sẽ lo lắm, khi nào về ta sẽ hiếu thảo với họ rồi sống thật tốt. Ê? Huynh đệ, ngươi không sao chứ? Sắc mặt có vẻ không tốt lắm."

"À, không sao." Lận Khinh Chu định thần lại.

"Đúng rồi." Ngôn Dụ Cảnh chợt hỏi: "Tháng sau ngươi có muốn đến Loạn Tinh Thiên Vực với ta không?"

Lận Khinh Chu kinh ngạc: "Hả? Sao cơ? Ta và ngươi cùng đi á?"

"Ừ." Ngôn Dụ Cảnh cầm lấy thẻ ngọc của Lận Khinh Chu, "Ta thấy nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi nè!"

Lận Khinh Chu ấp úng: "Còn nhiệm vụ thứ hai nữa......"

Ngôn Dụ Cảnh: "Nhiệm vụ thứ hai là cùng ma tôn gì đó tới Loạn Tinh Thiên Vực đúng không, chẳng phải ngươi quen hắn à, bảo hắn đi với ngươi không được sao, ngươi không muốn về nhà hả?"

Ngươi không muốn về nhà hả?

Sáu chữ ngắn ngủi này cứ quanh quẩn bên tai Lận Khinh Chu, thật lâu sau vẫn chưa tan.

Lận Khinh Chu chưa biết trả lời thế nào thì chợt cảm nhận được một linh lực quen thuộc đến gần căn phòng.

Y giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế rồi phá kết giới.

"Gì vậy?" Ngôn Dụ Cảnh băn khoăn hỏi.

"Đi mau đi mau đi mau." Lận Khinh Chu đẩy Ngôn Dụ Cảnh ra khỏi phòng.

Ngôn Dụ Cảnh: "Hả? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Lận Khinh Chu: "Ta sẽ giải thích với ngươi sau!"

"Được, vậy ta đi đây, ngươi suy nghĩ kỹ chuyện đến Loạn Tinh Thiên Vực với ta đi nhé." Ngôn Dụ Cảnh bình tĩnh vẫy tay với Lận Khinh Chu rồi quay lưng đi.

Lận Khinh Chu tiễn Ngôn Dụ Cảnh rồi đóng ập cửa lại, chưa kịp thở đều thì vừa quay đầu đã thấy Mục Trọng Sơn đứng sau lưng.

Ánh nến tỏa sáng khắp phòng, Mục Trọng Sơn mặc áo bào đen thêu hình trúc, hai tay chắp sau lưng, khóe môi cong lên, không lộ ra cảm xúc gì.

Lận Khinh Chu hoảng sợ lùi lại nửa bước rồi lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi đứng đây lúc nào thế?"

Mục Trọng Sơn cười: "Khi phá kết giới, sao, ai cũng có thể đến Loạn Tinh Thiên Vực à?"

Trong đầu Lận Khinh Chu hiện ra hai chữ lớn: Thôi toang.

Y chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ nói ra câu: "Ngươi nghe ta giải thích......"

"Khỏi cần giải thích gì hết." Mục Trọng Sơn vẫn tươi cười, thản nhiên nói: "Giết hắn là được rồi."

Lận Khinh Chu: "...... Ha ha ha, giỡn vui thật."

Mục Trọng Sơn không trả lời mà chỉ cười, sau đó nhấc chân đi ra cửa.

Hắn vừa nhúc nhích thì Lận Khinh Chu chợt nhớ ra một chuyện.

Thực chất Mục Trọng Sơn có máu điên trong người, trước kia hắn là một thanh đao sắc bén không chuôi, ai đụng vào sẽ bị cứa thương tích đầy mình, Lận Khinh Chu từng chứng kiến điều này khi hắn bị châm chọc khiêu khích xua đuổi ở địa lao Vô Vọng, khi hắn thiêu chết đệ tử Tương Ngự Tông, khi hai người cùng rơi xuống đỉnh núi.

Đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm Mục Trọng Sơn mà thôi.

Sau này vì không muốn làm Lận Khinh Chu sợ, ánh mắt Mục Trọng Sơn dần trở nên dịu dàng, tính tình cũng hòa nhã hơn.

Nhưng đây không phải bản tính của Mục Trọng Sơn.

Bản tính có thể che giấu nhưng không dễ xóa bỏ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo Mục Trọng Sơn.

Mục Trọng Sơn đi tới cửa, vừa mở cửa gỗ ra một khe hở bằng nắm tay thì bị Lận Khinh Chu đóng ập lại.

Mục Trọng Sơn nhướng mày, quay sang nhìn Lận Khinh Chu.

Hắn đang định lên tiếng thì Lận Khinh Chu đột nhiên hôn lên môi hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com