Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 140: Biết cách dỗ hắn



Bàn về sức mạnh, Lận Khinh Chu không thể thắng được Mục Trọng Sơn, nhưng giờ y lại dễ dàng đè Mục Trọng Sơn vào cửa gỗ.

Lận Khinh Chu chống tay hai bên người Mục Trọng Sơn, nhốt hắn trong lòng mình, vì thấp hơn Mục Trọng Sơn mấy phân nên lúc hôn y phải ngẩng đầu lên, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí thế bá đạo của y.

Vẻ lạnh lùng của Mục Trọng Sơn bỗng chốc tan đi, trong mắt thấp thoáng ý cười, khóe miệng vừa nhếch lên thì lập tức bị đầu lưỡi nóng ướt của Lận Khinh Chu quét qua.

Lưỡi Lận Khinh Chu chạm vào khóe môi Mục Trọng Sơn như ánh trăng rọi qua cửa sổ, Mục Trọng Sơn hé miệng để chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt kia luồn vào, nũng nịu quấn lấy lưỡi mình.

Đến khi gần ngạt thở, Lận Khinh Chu mới kết thúc nụ hôn này bằng cách mút môi dưới của Mục Trọng Sơn, y không thu tay lại mà thở hổn hển, đôi mắt ướt át nhìn Mục Trọng Sơn, chờ hắn lên tiếng.

Mục Trọng Sơn đưa tay xoa nhẹ đôi môi đỏ rực vì mới được hôn rồi cười nói: "Ngươi biết cách dỗ ta quá nhỉ."

Thấy hắn mỉm cười thật sự, Lận Khinh Chu lập tức thở phào, thu tay lại rồi đi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ túi thơm trước kia sư đệ tặng ngươi không...... Ơ!?

Lận Khinh Chu chưa kịp nói hết thì đã bị Mục Trọng Sơn bế lên.

Mục Trọng Sơn giả bộ ném Lận Khinh Chu xuống giường, nhưng khi buông tay lại nhẹ nhàng đặt y lên đệm êm.

Lận Khinh Chu nhổm dậy, biết rõ còn cố hỏi: "Làm gì vậy?"

Mục Trọng Sơn chống tay hai bên người y, chồm tới ép y ngửa ra sau rồi cười nói: "Làm lưu manh."

"Vậy ngươi...... Vậy ngươi......" Lận Khinh Chu nuốt khan, "Vậy ngươi làm nhẹ thôi nhé, lần trước đút vào hơi...... hơi đau chút xíu." Nói xong mặt y đỏ ửng như ráng chiều.

"Hả? Đau à?" Mục Trọng Sơn sửng sốt, sau đó không khỏi ảo não, nghĩ thầm dù sao lý thuyết cũng luôn khác thực hành, nịnh nọt hôn lên trán Lận Khinh Chu rồi nói: "Xin lỗi."

Lận Khinh Chu ngượng ngùng che miệng ho khan: "Cũng không đau lắm đâu......"

Mục Trọng Sơn nhếch môi, nụ cười như nắng mai, "Yên tâm đi, hôm nay ta không làm đến bước cuối đâu."

Lận Khinh Chu ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"

Từ lần ở suối nước nóng trong rừng trúc, Mục Trọng Sơn không làm đến bước cuối với y nữa.

Lận Khinh Chu vô thức tự hỏi chẳng lẽ Mục Trọng Sơn làm chuyện này không thấy sướng sao? Hay là lần đầu tiên y đã nói hoặc làm gì đó khiến hắn mất hứng?

Mục Trọng Sơn thấy vẻ mặt Lận Khinh Chu thì biết ngay y đang hiểu lầm, trong lòng hắn cười thầm nhưng không dám để lộ ra ngoài mà giải thích: "Song tu sẽ giúp tu vi của ngươi tăng lên, khiến Kim Đan độ đại kiếp Nguyên Anh đến sớm hơn."

"À...... Phải rồi...... Đại kiếp." Lận Khinh Chu đã quên béng chuyện này, giờ nghĩ lại đúng là thế thật.

Mục Trọng Sơn mỉm cười hôn y từ lông mày đến khóe mắt, từ tai đến má, từ khóe miệng đến hàm dưới, vừa hôn vừa nói, "Chờ mấy chuyện vớ vẩn này kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi vắng vẻ dồi dào linh khí, sau khi ngươi độ kiếp xong, ta sẽ ở bên ngươi không đi đâu nữa."

Lời lẽ chân thành tha thiết hết sức cảm động, nhưng Lận Khinh Chu nhất thời không trả lời được, bởi vì tay Mục Trọng Sơn đã mò đến chỗ khó nói kia.

Bàn tay to rộng ấm áp nhanh nhẹn cởi đai lưng Lận Khinh Chu rồi luồn vào như rắn......

Chỉ giây lát sau, chỗ kia của Lận Khinh Chu đã ngóc đầu lên.

Mục Trọng Sơn cười khẽ, cố ý hỏi Lận Khinh Chu: "Vì ta hôn ngươi nên mới vậy sao?"

Lận Khinh Chu không chịu thừa nhận, mặt mũi đỏ bừng, kiên quyết làm thinh.

Trong mỗi con người ít nhiều gì cũng có ham muốn kiểm soát, vào một thời khắc nào đó, họ muốn thấy con sói đơn độc oai hùng phải cúi đầu thần phục.

Mục Trọng Sơn chính là như thế.

Vì vậy hắn thích giở trò xấu vào lúc này...

......

Người trong ngực run rẩy vì kích thích, cắn vai Mục Trọng Sơn một cái.

Nhưng không đau.

Chẳng những không đau mà Mục Trọng Sơn còn muốn Lận Khinh Chu cắn mạnh hơn.

Hắn muốn Lận Khinh Chu để lại dấu ấn khó phai trên người mình đời đời kiếp kiếp, để hắn có thể tìm thấy y, chỉ vào dấu ấn kia rồi cười nói với y: "Ngươi phải chịu trách nhiệm đấy."

-

Đến tận nửa đêm mới yên tĩnh lại.

Lận Khinh Chu nép vào lòng Mục Trọng Sơn, mơ màng ngủ một lát rồi đột nhiên bừng tỉnh.

"Cứ yên tâm ngủ đi." Mục Trọng Sơn vỗ nhẹ lên lưng y.

"Không được...... Có chuyện cần nói......" Lận Khinh Chu biết giờ không phải là lúc ngủ nên cố giữ tỉnh táo rồi nói chuyện túi thơm với Mục Trọng Sơn.

Cuối cùng Lận Khinh Chu nói: "Ngươi, sư tôn của ngươi, đệ tử Xuân Hoa Tông bị Kỳ Lân chiếm xác và tông chủ Yến Tử Ổ đều đeo túi thơm cùng loại. Ta cảm thấy đây không phải trùng hợp đâu."

Mục Trọng Sơn nhíu mày trầm tư.

"Giờ túi thơm kia đang ở đâu? Ngươi có mở ra xem bên trong đựng thứ gì không?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn lắc đầu: "Sau khi Xuân Hoa Tông xảy ra chuyện, ta đã làm mất túi thơm, ta chưa bao giờ mở ra nên cũng không biết bên trong có gì nữa."

"Vậy à." Lận Khinh Chu bất lực thở dài, đột nhiên nhớ ra gì đó: "À phải, tông chủ Tương Ngự Tông bảo ngươi đến gặp hắn nói chuyện đấy."

"Hắn bảo ta đến gặp hắn à?" Mục Trọng Sơn bàng hoàng hỏi lại: "Nhiếp Diễm? Bảo ta? Nói chuyện với hắn sao?"

"Đúng vậy." Lận Khinh Chu gật đầu, nghĩ đến gì đó nên lập tức nắm tay áo Mục Trọng Sơn: "Có khi nào là bẫy không? Thôi ngươi đừng đi."

"Hắn nhận ra ngươi nhưng không xử tội ngươi mà lại nhờ ngươi chuyển lời, thật sự không giống tính cách hắn cho lắm......" Mục Trọng Sơn lẩm bẩm.

"Vậy đây không phải bẫy sao?" Lận Khinh Chu cũng nghi ngờ.

Mục Trọng Sơn không trả lời mà đưa tay bịt mắt Lận Khinh Chu: "Đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi đấy."

Lận Khinh Chu lẩm bẩm "Ngươi nói đúng", ngáp một cái rồi nhắm mắt lại, vì bên cạnh có người bảo vệ nên yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Chờ Lận Khinh Chu ngủ say, Mục Trọng Sơn lặng lẽ xuống giường, đắp chăn cho y rồi hôn phớt lên môi y, sau đó ra khỏi phòng.

Hắn muốn kết thúc những chuyện phiền toái này càng sớm càng tốt.

Mục Trọng Sơn đứng trong sân, ánh trăng vằng vặc trải rộng khắp mặt đất, bóng tùng bách đan xen bóng trúc, đêm khuya tĩnh mịch lạnh lẽo.

Mục Trọng Sơn chưa vội đi.

Hắn nghĩ thầm: Rẽ trái đến Yến Tử Ổ tìm manh mối, rẽ phải tìm Nhiếp Diễm nói chuyện.

Hắn nên đi đâu đây?

Mục Trọng Sơn do dự nhìn bên phải rồi chậm rãi cất bước, nhưng sau đó lại đột ngột đổi hướng đi nhanh về hướng bên trái.

-

Lúc này, trong phòng khách ở Hành Nhạc Tông.

Mặc dù đêm đã khuya nhưng Ứng Phục Tâm vẫn ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như sắp đi đâu đó.

Y lấy ra chiếc la bàn Phác Ngọc Tôn đưa cho mình rồi rót linh lực vào.

Những đốm sáng li ti bay ra khỏi la bàn tạo thành một tấm bản đồ trên không trung.

Ứng Phục Tâm ngẩng đầu nhìn, sửng sốt giây lát rồi mỉm cười lẩm bẩm.

"Thì ra ở gần như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com