Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 145: Mệnh không do người



Ứng Phục Tâm bỏ ra gần nửa năm để nghiên cứu khế ước trung thành đến chết.

Mặc dù không tìm được quyển sách cổ của Vân Quy Tông kia nhưng nhờ vào trí nhớ siêu phàm hồi bé và những kiến thức chú thuật chắp vá, y đã tìm ra cách ký khế ước trung thành đến chết.

Đầu tiên người thi chú sẽ lấy các bộ phận cơ thể như tóc và móng tay, sau khi niệm chú thì đưa cho người bị thi chú đem theo bên mình bảy ngày.

Sau đó người thi chú sẽ ký khế ước.

Nếu trên bụng người bị thi chú hiện ra hoa văn màu đỏ thì khế ước đã được ký thành công.

Thật ra quy trình không hề phức tạp, chỉ khó ở chỗ chú thuật khế ước trung thành đến chết không phải là thứ mà người thường có thể nắm vững.

Ứng Phục Tâm phải mất biết bao công sức mới hiểu được chú thuật phức tạp rắc rối này.

Giờ y chỉ cần một người để thí nghiệm nữa thôi.

Ứng Phục Tâm cũng không do dự quá lâu trong việc lựa chọn đối tượng.

Khi nảy ra ý định lập khế ước trung thành đến chết, y đã tìm sẵn người bị thi chú.

Hôm đó bầu trời trong xanh, Ứng Phục Tâm trở lại chỗ mình từng ở lúc mới vào Xuân Hoa Tông.

Quả nhiên tên sư huynh hay trêu ghẹo sàm sỡ y vẫn còn ở đó.

Sư huynh kia cũng có chút đầu óc, biết Ứng Phục Tâm là đồ đệ của Hàn Mộc Tán Nhân nên không dám tùy tiện mạo phạm y.

Ứng Phục Tâm chỉ cần dăm ba câu đã dỗ hắn vui vẻ quên hết trời đất, cứ tưởng Ứng Phục Tâm có ý với mình.

Thấy bàn tay bẩn thỉu của sư huynh sắp chạm vào mình, Ứng Phục Tâm vội vàng lấy túi thơm tự làm ra đưa cho hắn.

Trong túi đựng các loại thảo dược giúp an thần tĩnh tâm, ngoài ra còn có một sợi tóc đã được niệm chú.

Ứng Phục Tâm giả vờ thẹn thùng nói đây là vật định tình, sư huynh kia nghe vậy lập tức cất túi thơm vào người.

Sau khi đạt được mục đích, Ứng Phục Tâm hứa sẽ quay lại gặp hắn rồi vội vã rời đi.

Kế hoạch diễn ra rất suôn sẻ, y chỉ cần chờ thêm bảy ngày là xong.

Không hiểu sao trên đường về, Ứng Phục Tâm cứ mãi nhớ đến dáng vẻ Nhiếp Diễm tỏ tình với mình hôm đó.

Khi y về thì thấy Hàn Mộc Tán Nhân đang đợi mình trong phòng.

"Phục Tâm!" Hàn Mộc Tán Nhân cười hỏi: "Đi đâu thế? Sao giờ mới về?"

"Sư tôn." Gặp Hàn Mộc Tán Nhân, cảm giác buồn nôn của Ứng Phục Tâm khi phải giả bộ vui vẻ trước mặt sư huynh kia lập tức tan biến, y đáp: "Con đi tu luyện ạ."

"Phục Tâm chăm chỉ thật!" Hàn Mộc Tán Nhân khen ngợi.

"Sư phụ tìm con có việc gì thế ạ?" Ứng Phục Tâm hỏi.

Hàn Mộc Tán Nhân lấy cuộn tranh trong ngực ra rồi trải rộng trên bàn cho Ứng Phục Tâm xem.

Ứng Phục Tâm hoang mang hỏi: "Đây là gì thế ạ?"

Hàn Mộc Tán Nhân đáp: "Đây là bản vẽ nháp của bức Hi Hòa Dục Nhật, chẳng phải đại sư huynh của ngươi sắp đến Tương Ngự Tông sao? Ta muốn tặng hắn vật gì đó, nghĩ mãi mới nảy ra một ý kiến hay! Chúng ta cùng vẽ một bức Hi Hòa Dục Nhật tặng hắn nhé, ngươi thấy sao?"

"Ý của sư tôn tất nhiên là hay rồi." Ứng Phục Tâm mỉm cười: "Nhưng......" Giọng y nhỏ dần, lúng túng nói: "Con không biết vẽ tranh, e là không giúp được gì đâu ạ."

"Có vi sư ở đây thì sợ cái gì! Tiểu Phục Tâm thông minh thế cơ mà, chắc sẽ học nhanh thôi! Đừng lo gì hết!" Hàn Mộc Tán Nhân mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng Ứng Phục Tâm, "Sau khi tặng tranh cho đại sư huynh của ngươi, chúng ta sẽ bảo hắn treo trong đại điện ở Tương Ngự Tông, hễ thấy tranh thì lại nhớ đến chúng ta."

Ứng Phục Tâm gật đầu: "Dạ!"

"Hầy." Hàn Mộc Tán Nhân đột nhiên thở dài, vẻ mặt buồn bã như thể con lớn không thể giữ trong nhà, "Nếu sau này ngươi cũng rời khỏi Xuân Hoa Tông, chắc vi sư sẽ buồn lắm."

"Sư tôn, con muốn ở bên ngài cả đời cơ." Giọng Ứng Phục Tâm nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định.

Hàn Mộc Tán Nhân nghe vậy thì cười nói: "Được, vậy sau này cho ngươi làm tông chủ Xuân Hoa Tông."

Ứng Phục Tâm trố mắt.

Hàn Mộc Tán Nhân càng cười tươi hơn: "Sao lại kinh ngạc thế? Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ ta đã là ông cụ hom hem rồi, tre già măng mọc mà, ha ha."

Trên đời này chỉ có sự dịu dàng và lòng tốt mới có thể hòa tan núi băng trong lòng.

Vào khoảnh khắc đó, tiếng gào thét đòi trả thù bên tai Ứng Phục Tâm hoàn toàn im bặt.

Y quyết định sau khi chuyển Kỳ Lân trong cơ thể mình cho người khác sẽ đoạn tuyệt với quá khứ, không còn nhớ đến nỗi đau mà Vân Quy Tông và Thước Kim Sơn Trang gây ra cho mình nữa.

Vì phải nhìn về phía trước mới thấy được mặt trời nên y đã buông bỏ quá khứ, cũng buông tha cho mình.

Bảy ngày sau, Ứng Phục Tâm đến tìm sư huynh kia, sau khi biết chắc hắn đem túi thơm bên mình suốt bảy ngày qua thì lập tức làm chú thuật với hắn.

Ký khế ước suôn sẻ hơn cả mong đợi.

Sau khi niệm chú, Ứng Phục Tâm ra lệnh cho sư huynh, ánh mắt sư huynh vô hồn như người gỗ, răm rắp làm theo lệnh y, kể cả những mệnh lệnh quá đáng như uống nước bẩn hay quỳ xuống dập đầu.

Điều khiến Ứng Phục Tâm mừng rỡ là sau khi làm theo lệnh, sư huynh sẽ tỉnh táo lại, đồng thời không còn nhớ những gì mình vừa làm.

Đây chính là điều Ứng Phục Tâm cần.

Nhờ có khế ước trung thành đến chết, Ứng Phục Tâm chuyển Kỳ Lân sang cơ thể sư huynh kia.

Ứng Phục Tâm cứ tưởng làm xong chuyện này thì mình có thể kê cao gối mà ngủ.

Nhưng ở đời luôn có nhân quả, đúng như người xưa hay nói: Sai một li đi một dặm.

Chung quy là buông bỏ hận thù quá trễ, quay lưng với bể khổ quá muộn, để rồi gánh chịu nỗi hối hận khôn nguôi, rơi vào kết cục bi thảm.

-

Chẳng mấy chốc đã tròn mười năm từ khi Ứng Phục Tâm được Kỳ Lân hồi sinh.

Đúng như dự đoán, sư huynh của y ngã bệnh, sốt cao không hạ, xanh xao vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, hôn mê bất tỉnh.

Vì căn bệnh quá kỳ lạ nên tin này truyền đến tai Hàn Mộc Tán Nhân.

Đương nhiên Hàn Mộc Tán Nhân không bỏ mặc đệ tử mà lập tức gọi người chăm sóc hắn chu đáo.

Cũng vào ngày hôm đó, Mục Trọng Sơn bế quan tu luyện.

Mỗi lần gặp Mục Trọng Sơn, Ứng Phục Tâm luôn giả bộ ngoan hiền nhưng trong lòng cực kỳ ghét hắn. Nghe nói hắn sắp bế quan, Ứng Phục Tâm chợt nảy ra một ý định.

Nếu ngày thường tặng túi thơm cho Mục Trọng Sơn, chắc chắn hắn sẽ tiện tay để ở một góc nào đó chứ không thèm quan tâm.

Nhưng nếu đưa ngay lúc Mục Trọng Sơn sắp vào hang tu luyện thì hắn chỉ có thể bỏ vào túi càn khôn.

Như vậy cũng xem như đem theo bên mình.

Chờ hắn xuất quan rồi thi chú với hắn, chẳng phải có thể ký khế ước trung thành đến chết rồi sao?

Mặc dù Ứng Phục Tâm không định làm gì Mục Trọng Sơn nhưng nếu khống chế được hắn thì thể nào cũng có lợi.

Y vừa nảy ra ý tưởng này thì lập tức hành động.

Ứng Phục Tâm đến tiễn Mục Trọng Sơn bế quan tu luyện, thuận lợi đưa túi thơm cho hắn rồi đợi hắn xuất quan.

Đúng lúc này, Kỳ Lân chiếm xác hiện thế, để ngăn Kỳ Lân ra ngoài làm hại người vô tội, Xuân Hoa Tông đã mở kết giới.

Sau đó xảy ra một chuyện mà Ứng Phục Tâm không hề ngờ tới.

Để bảo vệ Xuân Hoa Tông và dân chúng gần núi Tê Hà, Hàn Mộc Tán Nhân chủ động cho Kỳ Lân nhập vào mình.

Điều này có nghĩa là mười năm sau, Hàn Mộc Tán Nhân sẽ chết vì bị Kỳ Lân chiếm xác.

Tại sao chứ?

Đây là câu Ứng Phục Tâm hỏi trời nhiều nhất trong suốt thời gian đó.

Ngoài Hàn Mộc Tán Nhân ra, Kỳ Lân chiếm xác ai thì mười năm sau người đó sẽ chết, Ứng Phục Tâm không quan tâm.

Nhưng sao cứ phải là Hàn Mộc Tán Nhân?

Sao cứ phải dập tắt ánh sáng duy nhất trên con đường tăm tối dài dằng dặc của y? Sao cứ phải chặt đứt bàn tay duy nhất có thể kéo y ra khỏi bùn lầy?

Không được, y tuyệt đối không thể để Hàn Mộc Tán Nhân nếm trải nỗi đau khi bị Kỳ Lân chiếm xác.

Thế là Ứng Phục Tâm nghĩ ra một kế.

Ứng Phục Tâm quyết định chuyển Kỳ Lân từ Hàn Mộc Tán Nhân sang người mình, sau đó tìm một kẻ trước kia từng mua trẻ con từ tay Vân Quy Tông để Kỳ Lân nhập vào hắn.

Nhưng phải làm sao để Kỳ Lân nhập vào mình mà không khiến Hàn Mộc Tán Nhân nghi ngờ đây?

Đầu tiên Ứng Phục Tâm chủ động đề nghị, nhưng Hàn Mộc Tán Nhân biết rõ Kỳ Lân sẽ lấy mạng người nên đương nhiên không cho đồ nhi mạo hiểm vì mình.

Trong cơn tuyệt vọng, Ứng Phục Tâm nghĩ tới khế ước trung thành đến chết.

Đây là cách khả thi nhất hiện giờ.

Thế là Ứng Phục Tâm đưa túi thơm mình làm cho Hàn Mộc Tán Nhân.

Vì sợ có sai sót nên Ứng Phục Tâm kiếm cớ bế quan luyện chú thuật, cố khống chế mọi thứ trong tay, chỉ sợ làm Hàn Mộc Tán Nhân bị thương.

Bảy ngày sau, trời tối người yên, y đến phòng Hàn Mộc Tán Nhân tìm ông.

Hàn Mộc Tán Nhân đang đọc sách về linh thú Ngũ Hành, thấy Ứng Phục Tâm đến thì hết sức ngạc nhiên: "Phục Tâm, chẳng phải ngươi đang bế quan à?"

Ứng Phục Tâm không trả lời mà thi chú với Hàn Mộc Tán Nhân.

Làm xong Ứng Phục Tâm ra lệnh: "Để Kỳ Lân trong cơ thể ngươi bám vào ta đi."

Hàn Mộc Tán Nhân giơ tay cốc đầu y: "Nói năng kiểu gì thế, sao tự dưng lại vô lễ với sư tôn thế hả? Ngươi mới niệm chú gì đấy? Sao ta chưa nghe bao giờ?"

Ứng Phục Tâm sững sờ tại chỗ.

Khế ước trung thành đến chết không có tác dụng với Hàn Mộc Tán Nhân ư? Tại sao chứ? Vì tu vi của Hàn Mộc Tán Nhân cao hơn y à?

Thấy y làm thinh, Hàn Mộc Tán Nhân tưởng y đang lo lắng chuyện Kỳ Lân chiếm xác nên cười nói: "Phục Tâm à, vi sư biết ý tốt của ngươi, nhưng cứ để Kỳ Lân bám vào vi sư là được rồi."

Ứng Phục Tâm sốt ruột nói: "Sư tôn, bị Kỳ Lân nhập vào thì mười năm sau sẽ......"

"Ta biết." Hàn Mộc Tán Nhân cười vang: "Mười năm thì mười năm, chúng sinh đều đau khổ chờ phổ độ, ta không xuống địa ngục thì ai xuống đây."

"Không được!" Ứng Phục Tâm đột nhiên kích động, bởi vì y nhận ra nếu khế ước trung thành đến chết vô dụng thì chẳng còn cách nào nữa, y đỏ mắt nói: "Ai cũng được, nhưng sư tôn thì không."

Hàn Mộc Tán Nhân cười nói: "Ta có gì khác mọi người đâu? Người sống trên đời ai cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn thôi."

"Khác chứ!" Hai mắt Ứng Phục Tâm cay xè, lông mi run rẩy, chẳng chút nghĩ ngợi gào lên: "Bọn họ chết kiểu gì, chết lúc nào, dù có bị mổ bụng phanh thây cũng chẳng liên quan gì đến con hết! Con chỉ cần sư tôn sống thật lâu thôi!"

Câu này vừa thốt ra thì Ứng Phục Tâm biết ngay mình lỡ lời.

Y cúi đầu chờ Hàn Mộc Tán Nhân trách mắng, ai ngờ hồi lâu sau người trước mắt vẫn im lặng.

Ứng Phục Tâm ngẩng đầu lên, phát hiện Hàn Mộc Tán Nhân đứng ngây ra như khúc gỗ, ánh mắt vô hồn.

Trời xui đất khiến thế nào mà khế ước trung thành đến chết đột nhiên có tác dụng vào lúc này.

Ứng Phục Tâm vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên: Sao lại ký khế ước thành công rồi? Y đã ra lệnh gì đâu?

Ứng Phục Tâm hoang mang bối rối.

Hàn Mộc Tán Nhân đột nhiên nhìn ra cửa, thân hình cứng đờ, lặp lại từng chữ Ứng Phục Tâm vừa nói một cách quỷ dị.

"Bọn họ, chết kiểu gì, bọn họ, chết lúc nào, bị mổ bụng phanh thây."

"Bọn họ, bị mổ bụng phanh thây."