Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 144: Khế ước phục tùng tuyệt đối



Sau khi Ứng Phục Tâm cướp được ngọc bài thì chạy suốt đêm trên đường núi hoang vu.

Nói là chạy nhưng thật ra là trốn.

Cú kêu văng vẳng, bóng cây đung đưa, lặng ngắt như tờ, cả không gian chỉ có tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân dồn dập của y.

Đến khi Ứng Phục Tâm kiệt sức đi không nổi nữa thì mặt trời mới mọc lên, sương mù bảng lảng trong rừng thông cao vút.

Y nhìn nắng mai xuyên qua tán cây rậm rạp, chiếu vào đáy mắt mình.

Cảnh đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng trong đầu Ứng Phục Tâm chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Hôm nay y lại bị đói tiếp.

Ứng Phục Tâm ngồi nghỉ chốc lát rồi đi tới một ao nước soi mình xuống đó.

Ánh nắng rực rỡ, máu khô trên mặt, tay và quần áo y lộ rõ mồn một.

Ứng Phục Tâm vội vàng múc nước rửa sạch máu, lúc giết người y không hề run tay, nhưng lúc này toàn thân lại run lẩy bẩy.

Cuối cùng y lộn trái áo ngoài mặc vào, rời khỏi ao nước rồi tìm đến một nhà nông dân, chui vào đống cỏ khô trong sân ngủ một giấc.

Khi y tỉnh lại thì cảm thấy rơm rạ xóc nảy dưới người mình, bên tai vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn qua đường đá và tiếng bò kêu.

Ứng Phục Tâm vội vàng thò đầu ra khỏi đống rơm, phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe bò bằng gỗ do một ông cụ hom hem điều khiển.

Ông cụ thấy Ứng Phục Tâm chui ra khỏi đống rơm thì giật nảy mình, nhưng không đuổi y mà cười hỏi: "Cháu muốn đi đâu? Để ta cho cháu quá giang một đoạn!"

Ứng Phục Tâm hỏi ông chở mình đến Xuân Hoa Tông được không.

Ông cụ nói: "Hả? Xuân Hoa Tông xa lắm, một mình cháu e là không tới đó được đâu."

Nhưng Ứng Phục Tâm vẫn tới.

Sau một năm bôn ba, cuối cùng y cũng đến được núi Tê Hà.

Vì có ngọc bài và trong người có linh căn nên Ứng Phục Tâm thuận lợi vào Xuân Hoa Tông, trở thành đệ tử ngoại môn.

Ứng Phục Tâm từng tu luyện ở Vân Quy Tông, lại siêng năng chịu khó nên mau chóng trở thành gương mặt nổi bật trong đám sư huynh đệ đồng môn.

Mọi chuyện suôn sẻ hơn y tưởng nhiều.

Nhưng trên đời luôn có những người không bao giờ thuận buồm xuôi gió mà gặp trắc trở liên tục.

Một sư huynh của Ứng Phục Tâm thấy y thanh tú đáng yêu nên nảy ra ý xấu, luôn miệng nói thích y và hứa đối tốt với y cả đời, ngày nào cũng đeo bám y rồi sờ mó lung tung khiến Ứng Phục Tâm hết sức khó chịu.

Ứng Phục Tâm có thể dễ dàng giết chết sư huynh kia nhưng vẫn cố nhịn, bởi vì một khi xảy ra chuyện y sẽ bị trục xuất khỏi Xuân Hoa Tông, mọi nỗ lực trước đây đều là công cốc.

Ai ngờ sư huynh kia lại được đà lấn tới, chẳng biết giở thủ đoạn gì mà chuyển đến nơi ở của Ứng Phục Tâm.

Ban đêm Ứng Phục Tâm không về phòng mà ngự khí bay lên đỉnh núi Tê Hà ngồi thiền trong gió lạnh.

Bình minh ló dạng, nắng mai xuyên qua biển mây, trời dần hửng sáng, toàn thân Ứng Phục Tâm lạnh cóng, nhìn mặt trời đỏ rực từ từ lên cao, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Y chỉ còn tám năm nữa thôi, phải làm sao để những kẻ từng hại y phải trả giá đắt trong vòng tám năm tới đây?

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Ứng Phục Tâm.

"Chà, cảnh đẹp thế này có người cùng ngắm đúng là có duyên mà."

Ứng Phục Tâm quay phắt lại, đối diện với một đôi mắt hiền hòa như suối chảy róc rách.

Chính là Hàn Mộc Tán Nhân.

Đó là lần đầu tiên Ứng Phục Tâm gặp sư tôn mình.

Ít lâu sau, Hàn Mộc Tán Nhân lại đến tìm Ứng Phục Tâm rồi hỏi y có muốn làm đệ tử của mình không.

Nghe xong Ứng Phục Tâm quỳ xuống dập đầu thật mạnh với Hàn Mộc Tán Nhân.

Sở dĩ y biết làm vậy là vì lúc gia nhập Vân Quy Tông, tông chủ đã bắt bọn họ dập đầu ba lần với mình.

Nhưng hành động này của y lại làm Hàn Mộc Tán Nhân giật nảy mình.

Hàn Mộc Tán Nhân dở khóc dở cười, vội vàng đỡ Ứng Phục Tâm dậy: "Ngốc quá! Học ở đâu thế? Đang thông minh thế này, lỡ đập xong thành đồ ngốc thì sao! Mau đứng lên đi, có đau không?"

Ông hỏi Ứng Phục Tâm đau không.

Ứng Phục Tâm thoáng sửng sốt rồi lắc đầu.

Hàn Mộc Tán Nhân cười nói: "Trán đỏ bừng mà còn nói không đau nữa à! Có cần vi sư xoa cho ngươi không?"

Nhìn Hàn Mộc Tán Nhân còn rất trẻ nhưng lời nói lại ôn hòa dịu dàng, tựa như đại thụ sừng sững có thể che gió che mưa cho những sinh vật yếu đuối.

Ứng Phục Tâm đã sống mười mấy năm nhưng chưa bao giờ gặp người tốt, vì vậy lúc đầu y cứ tưởng Hàn Mộc Tán Nhân có ý đồ với mình.

Những lời chỉ dạy tận tình, bàn tay to rộng vỗ về y, gương mặt luôn tươi cười với y kia rốt cuộc là vì lẽ gì? Rốt cuộc là muốn lấy đi thứ gì từ y?

Mới đầu Ứng Phục Tâm cố tìm hiểu cho rõ ràng.

Nhưng sau đó y không muốn tìm hiểu nữa.

Y giống như con cá trải qua bao sóng to gió lớn, sau khi bị thương đầy mình thì đột nhiên gặp được dòng hải lưu ấm áp, y chìm xuống vùng biển êm đềm rộng lớn kia, cho dù ngày nào đó vùng biển này biến thành sóng dữ lấy mạng y thì y cũng không quan tâm.

Y càng tu luyện chăm chỉ hơn, bởi vì mỗi lần y đột phá Hàn Mộc Tán Nhân đều khen: "Không hổ là đồ nhi của ta."

Y che giấu tâm sự nặng nề để giả làm một người ngây thơ lãng mạn, chu đáo tốt bụng, bởi vì y cảm thấy Hàn Mộc Tán Nhân chính là người như vậy.

Giả bộ lâu ngày, Ứng Phục Tâm cảm thấy mình trở thành người giống như Hàn Mộc Tán Nhân.

Thậm chí y chẳng còn nghĩ đến chuyện trả thù nữa.

Đối với Ứng Phục Tâm lúc đó, làm sao để ở lại Xuân Hoa Tông cả đời và khiến Hàn Mộc Tán Nhân tự hào về mình quan trọng hơn báo thù.

Nhưng ý nghĩ này chưa kịp bén rễ trong đầu Ứng Phục Tâm thì đã bắt đầu dao động vì sự xuất hiện của một người.

Một ngày nọ, Hàn Mộc Tán Nhân vui vẻ nói với Ứng Phục Tâm: "Nhị sư huynh của ngươi sắp về rồi đấy."

Ứng Phục Tâm đã nghe danh Nhị sư huynh này từ lâu, Hàn Mộc Tán Nhân rất hay nhắc đến hắn, có vẻ như cực kỳ thích hắn.

Nhưng Ứng Phục Tâm chưa bao giờ gặp Nhị sư huynh vì hắn theo sư tổ ngao du đây đó suốt hai năm nay.

Lần đầu tiên Ứng Phục Tâm biết tên Nhị sư huynh là Mục Trọng Sơn thì rất sợ hãi.

Y nhớ tông chủ Vân Quy Tông đã gọi đứa trẻ thiểu năng năm đó chạy nhầm vào thư viện là "Trọng Sơn".

Y hỏi dò Hàn Mộc Tán Nhân, ông nói: "Nhị sư huynh của ngươi có năng khiếu hơn người, tu vi cực cao! Thậm chí còn lợi hại hơn cả đại sư huynh của ngươi nữa!"

Nghe vậy Ứng Phục Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nghe không giống một đứa trẻ thiểu năng, chắc chỉ trùng tên mà thôi.

Nhưng lần đầu tiên gặp Mục Trọng Sơn, Ứng Phục Tâm như rơi vào hầm băng.

Đó hoàn toàn không phải trùng hợp, thiếu niên ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang trước mắt y chính là đứa trẻ y nhìn thấy trong thư viện hôm đó.

May mà Mục Trọng Sơn không nhớ y.

Hàn Mộc Tán Nhân hào hứng giới thiệu hai người với nhau, Mục Trọng Sơn chỉ hờ hững gật đầu chào một câu rồi không nói thêm gì nữa.

Sau khi Mục Trọng Sơn về Xuân Hoa Tông thì cực kỳ nổi tiếng, được mọi người sùng bái kính nể, thu hút mọi sự chú ý.

Ứng Phục Tâm cảm thấy ngay cả Hàn Mộc Tán Nhân cũng thiên vị hắn.

Ứng Phục Tâm thường xuyên tự hỏi dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì Mục Trọng Sơn từ nhỏ đến lớn không phải chịu bất kỳ gian khổ nào?

Dựa vào cái gì Mục Trọng Sơn dễ dàng được sư tôn khen ngợi?

Dựa vào cái gì Mục Trọng Sơn có thể dễ dàng đạt được thứ mà y phải mất bao nhiêu công sức mới có?

Những câu hỏi này hệt như gai độc ghim sâu vào tim Ứng Phục Tâm mỗi đêm, cảm giác đau đớn giống hệt lúc Thước Kim Sơn Trang mổ phanh ngực trái của y.

Ứng Phục Tâm bắt đầu ăn ngủ không yên, thường xuyên cảm thấy trong đầu có hai giọng nói.

Một bên xúi y trả thù và giết những kẻ khiến mình đau khổ, còn bên kia khuyên y ở lại Xuân Hoa Tông, an phận làm đồ đệ của Hàn Mộc Tán Nhân.

Trong thời gian này đã xảy ra một chuyện mà Ứng Phục Tâm không ngờ tới.

Hôm đó mây bay lãng đãng, bình minh rực rỡ, Nhiếp Diễm tỏ tình với y.

Hắn nói dè dặt nhưng rất nghiêm túc: "Sư đệ, ta...... ta thích ngươi."

Ứng Phục Tâm chợt nhớ lại cách đây không lâu cũng có một sư huynh nói với y những lời như vậy.

Từ đó trở đi y bị quấy rối đủ kiểu, trong lòng phiền muộn.

Nghe Nhiếp Diễm nói xong, Ứng Phục Tâm chỉ thấy chán ghét.

Đột nhiên y nảy ra một cách từ chối vẹn cả đôi đường.

Thế là y nói: "Nhiếp sư huynh, xin lỗi...... Ta thích Mục sư huynh rồi."

Nhiếp Diễm tỏ vẻ kinh ngạc rồi lúng túng cúi đầu: "Không, người nên xin lỗi là ta mới đúng, ta...... đường đột quá, ngươi đừng để ý nhé."

Nói xong hắn vội vã quay lưng đi.

Ứng Phục Tâm chợt nhận ra Nhiếp Diễm không giống tên sư huynh hay đeo bám mình trước đây.

Sau đó Nhiếp Diễm không nhắc đến chuyện mình thích Ứng Phục Tâm nữa, nhưng mỗi lần gặp y đều tỏ vẻ trìu mến.

Mùa xuân tặng trà Bích Loa, mùa hè sen xanh nở khắp hồ, mùa thu trầm hương thoang thoảng bên cửa sổ, mùa đông tặng áo choàng đỏ ấm áp.

Hắn luôn có chừng mực chứ chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Từ nhỏ đến lớn Ứng Phục Tâm làm rất nhiều chuyện, có tốt có xấu, y chưa từng hối hận về những gì mình làm.

Nhưng giờ Ứng Phục Tâm lại thấy hối hận vì đã viện cớ mình thích Mục Trọng Sơn để từ chối tình cảm của Nhiếp Diễm.

Ứng Phục Tâm chưa kịp hiểu rõ mình hối hận vì đã viện lý do này hay hối hận vì từ chối Nhiếp Diễm thì Nhiếp Diễm rời Xuân Hoa Tông đến Tương Ngự Tông làm tông chủ.

Ngày đi, Nhiếp Diễm chỉ nói với y hai chữ: "Trân trọng."

Ứng Phục Tâm đột nhiên hiểu ra.

Y hối hận vì lúc trước đã từ chối Nhiếp Diễm.

Nhưng nước đổ khó hốt, có lẽ cả đời này y sẽ bỏ lỡ mọi thứ mình muốn giữ lại.

Sau khi Nhiếp Diễm rời khỏi Xuân Hoa Tông, Ứng Phục Tâm đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện chưa đầy ba năm nữa sẽ đến hạn Kỳ Lân chiếm xác mình.

Ngay cả khi chịu đủ đau khổ y vẫn khao khát được sống, huống chi là bây giờ.

Ứng Phục Tâm bắt đầu tìm cách sống sót.

Y đọc hết mọi cuốn sách ghi chép về thần thú Ngũ Hành nhưng chẳng tìm được manh mối gì.

Đang rơi vào bế tắc thì y nảy ra ý định thử nói chuyện với Kỳ Lân đang bám vào người mình.

Kỳ Lân nói thật cho y biết.

Muốn sống không phải không được, miễn là có người tự nguyện để Kỳ Lân chiếm xác thay cho Ứng Phục Tâm.

Cách thì có, nhưng ai sẽ tự nguyện thế mạng cho y đây?

Ứng Phục Tâm đang rầu rĩ thì sực nhớ ra một chú thuật mình từng thấy trong sách cổ ở thư viện của Vân Quy Tông.

Khế ước trung thành đến chết.

Trong sách viết một khi ký khế ước thành công thì người bị thi chú sẽ tuyệt đối phục tùng người thi chú.

Người bị thi chú sẽ thực hiện mọi mệnh lệnh và yêu cầu, dù phải tốn bao nhiêu thời gian và sức lực, dù phải hy sinh cả tính mạng cũng không chùn bước.