Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 24



Lúc này là sáu giờ tối, ngoài trời đang đổ tuyết, nhiệt độ đã xuống dưới âm. Vậy mà vì sắc đẹp, các quý cô thi nhau mặc váy áo mỏng manh.

Cố Trà vừa bước xuống xe, cái lạnh buốt đã len lỏi vào từng lỗ chân lông. Nhưng nụ cười trên mặt cô vẫn không đổi, bình thản bắt chuyện với những vị khách vừa xuống xe xung quanh.

Thái độ cô thân thiện, mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều toát lên vẻ thanh lịch và cao quý. Ngay cả độ cong của nụ cười cũng như được đo đạc kỹ lưỡng, không thừa không thiếu, vừa lịch sự vừa dịu dàng. Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, cô đã thể hiện phong thái của người thừa kế nhà họ Cố một cách hoàn hảo.

Cố Lệnh đứng bên cạnh nhìn mà ngẩn ngơ, khẽ thì thầm trêu chọc: “Anh cứ nghĩ em quanh năm không ở Khang Dụ Thành, cái tài ăn nói này chắc đã quên sạch rồi chứ. Ai ngờ em vẫn giao tiếp giỏi thế, mấy ông thương gia giàu có và các quý phu nhân kia đúng là thích em thật.”

Cố Trà chỉ mỉm cười nhạt, kéo tay anh bước vào sảnh.

Vừa chào hỏi xong vài vị trưởng bối quen biết, một giọng nói nũng nịu bất chợt vang lên: “Cố Trà , sao cô lại ở đây?”

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Nhạc Tiệp, đang được đám người vây quanh, tiến đến gần.

“Cô đến tiệc sinh nhật của tôi làm gì? Tôi có mời cô đâu.”

Chưa kịp để Cố Trà mở miệng, Cố Lệnh đã bước lên chắn trước mặt cô, nhận lấy thiệp mời từ tay Văn Cảnh: “Nhạc tiểu thư, lời này cô nói nghe lạ thật. Chẳng lẽ đây không phải thiệp mời do nhà họ Nhạc gửi đến sao?”Anh  mở từng tấm thiệp ra, trên đó rõ ràng ghi tên Cố Trà, không chỉ một mà tận mấy tấm.

Cố Lệnh nhếch môi cười nhạt: “Cô xem đi, nhà họ Nhạc gửi đến nhà họ Cố chúng tôi mấy tấm thiệp thế này, đủ thấy các cô mong em gái tôi đến dự tiệc sinh nhật đến mức nào. Nói thật, em gái tôi vốn chẳng thèm đến, chẳng qua là nể mặt nhà họ Nhạc các cô thành tâm mời mọc. Vậy mà đến đây, cô lại bảo chưa từng gửi thiệp. Thế này là nhà họ Nhạc định chơi nhà họ Cố, hay là định chơi em gái tôi hả?”

“Anh nói bậy!” Nhạc Tiệp bị nói đến đỏ bừng mặt. Dù gì cũng là tiểu thư được nuông chiều, cô ta làm sao sánh được với Cố Lệnh, cái tên nhị thiếu miệng lưỡi sắc bén này.

Cố Trà thật ra chẳng để Nhạc Tiệp vào mắt, cũng không đến mức ghét cô ta. Nhạc Tiệp chỉ là một cô gái được nuông chiều, dễ bị Cố Hân xúi giục. Ngốc thì có ngốc, nhưng trong lòng không hẳn là xấu.

“Chuyện gì thế này?” Giọng Nhạc Lâm vang lên.

Mọi người bất giác ngoảnh nhìn, nhưng lập tức bị người đàn ông bên cạnh Nhạc Lâm thu hút.

Đó là một người đàn ông nổi bật giữa đám quyền quý và nhân vật nổi tiếng, như hạc giữa bầy gà. Hiếm ai sở hữu vẻ ngoài tà mị mà quý phái như anh ta. Đôi mày rậm tựa lưỡi kiếm sắc bén, mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch, đồng tử đen sâu thẳm như mực không tan. Đôi môi mỏng nhạt màu, khóe môi khẽ cong, khiến gương mặt anh ta vừa mang khí thế áp đảo, vừa phảng phất chút dịu dàng như gió hòa mưa thuận.

Gương mặt này chẳng ai xa lạ, người cầm quyền nhà họ Trì, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Trì Đàm.

Thậm chí có người để ý, ánh mắt anh ta đang dán chặt vào Cố Trà , không rời một khắc.

Nhạc Lâm hiển nhiên cũng nhận ra, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết rắc rối để tìm cơ hội ở riêng với Cố Trà . “Nhạc Tiệp, em đừng có gây chuyện nữa, mau xin lỗi Cố tiểu thư đi!”

Nhạc Lâm hiếm khi nói chuyện với em gái mình như vậy, nhưng hễ dính đến chuyện của Cố Trà , anh ta lập tức trở mặt lạnh lùng. Nhạc Tiệp thực ra rất ghen tị với Cố Trà . Tại sao cô ấy luôn được nhiều người che chở như vậy?

Cô ta liếc nhìn về phía Cố Hân, Cố Trà bật cười: “Nhạc tiểu thư nhìn chị tôi làm gì? Là chị ấy xúi cô làm vậy à?”

Cố Hân vội vàng phủi tay: “ Không có! Cố Trà , em đừng nói bừa!”

Nhạc Tiệp cắn môi, vẻ mặt tủi thân cúi đầu: “Tôi không xin lỗi đâu. Chẳng ai xúi tôi cả, chính vì tôi ghét cô!”

Rõ ràng lớn hơn Cố Trà hai tuổi, vậy mà lúc này Nhạc Tiệp lại trẻ con như chưa trưởng thành. Nói được vài câu, cô ta đã rưng rưng nước mắt, quay đầu bỏ chạy.

Đám bạn thân lập tức đuổi theo.

Cố Trà lạnh lùng nhìn theo. Quả nhiên tiệc tùng đúng là thứ chán ngắt, chẳng có gì hay ho, chỉ rước thêm phiền phức.

Nhạc Lâm thấy cô không vui, dịu giọng nói: “Xin lỗi, Tiểu Tiệp được nuông chiều quá, nhà chúng tôi dạy dỗ không tốt. Trà Trà, em đừng để ý nhé.”

“Dĩ nhiên là để ý.” Cố Trà lạnh lùng liếc Nhạc Lâm một cái: “Nhà họ Nhạc các người mà cũng nói đến chuyện giáo dục không tốt, gia phong đúng là chẳng đáng khen. Lời xin lỗi này, tôi không nhận.”

Dù lùm xùm này chỉ diễn ra trong chốc lát, nó vẫn thu hút sự chú ý của đám khách khứa. Ở một góc tiệc, một người phụ nữ xinh đẹp nhìn chằm chằm sườn mặt Trì Đàm một lúc, rồi thu ánh mắt, hỏi người bên cạnh: “Cô gái kia là đại tiểu thư nhà họ Cố, Cố Trà đúng không?”

“Đúng thế, mới về nước chưa lâu. Trước đây cô ta chạy khắp nơi trên thế giới, nghe nói là để tìm vài thứ của nhà họ Cố. Tôi thấy cô ta chỉ là một con nhóc hoang dã thôi. Cô xem, vừa về đã gây chuyện. Chắc chắn không phải người dễ ở chung đâu. Sau này chúng ta nên tránh xa một chút.”

Người phụ nữ hỏi chuyện chỉ mỉm cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, mắt lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng Cố Trà  trong tiệc. Cô phát hiện Cố Trà đang ngồi một mình ở góc vắng vẻ, lặng lẽ uống rượu, có lẽ không muốn bị làm phiền.

Người phụ nữ đặt ly rượu xuống, định tiến đến chào hỏi, nhưng rồi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đã đến gần Cố Trà .

Là Trì Đàm.

Người phụ nữ bất giác siết chặt tay.

Người bên cạnh khẽ chạm vào vai cô: “Văn Tâm, cô sao thế? Sắc mặt không tốt lắm.”

Cao Văn Tâm cười gượng, vuốt nhẹ mái tóc: “Không sao, dạo này quay phim hơi mệt thôi.”

“Vậy à? Thế kể cho bọn tôi nghe về bộ phim mới của cô đi. Nghe nói có thể giúp cô lần nữa tranh giải ảnh hậu đấy.”

Cao Văn Tâm chẳng mấy để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào hướng Trì Đàm và Cố Trà .

Trì Đàm ngồi đối diện Cố Trà một lúc lâu, cả hai chẳng nói gì. Anh tựa cánh tay lên bàn, mắt khép hờ, lười biếng nhìn cô, trong khi Cố Trà dường như xem anh như không khí.

Lần thứ ba cô rót rượu cho mình, vừa nâng ly lên, Trì Đàm đã bước đến đứng trước mặt cô. Cố Trà liếc đôi chân dài của anh, rồi chuyển ly rượu sang tay kia.

Trì Đàm ngồi xuống, nắm lấy cổ tay cô.

Cố Trà ngạc nhiên nhìn anh: “Trì tiên sinh lại định làm gì đây?”

Anh đặt ly rượu của cô xuống bàn, nhẹ nhàng mở bàn tay trắng ngần của cô ra, đặt vào đó một chiếc hộp quà mạ vàng nhỏ: “Xem thử có thích không?”

Cố Trà mở hộp, bên trong là một đôi khuyên tai ngọc đỏ rượu vang. Cô từng thấy chúng ở một buổi đấu giá ở châu Âu, khi đó chúng được một thương nhân bí ẩn từ Anh Quốc mua với giá cao. Đôi khuyên tai này là tuyệt tác độc nhất vô nhị trên thế giới, mang một cái tên đầy lãng mạn.

*Everlasting Love.*

Tình yêu vĩnh cửu.

Cố Trà khép hộp quà lại, đặt nó lên bàn: “Đây là quà sinh nhật cho Nhạc tiểu thư à?”

“Là quà tặng cho em.”

Cố Trà ngẩng mắt.

Khoảnh khắc ấy, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, gần như đối chọi gay gắt, nhưng lại đơn thuần như hai con người bình thường.

Trì Đàm khẽ nói: “Ở buổi đấu giá châu Âu, giữa vô số món trang sức, em chỉ tham gia đấu giá đôi khuyên tai này. Thế nên tôi đoán, em thích nó.”

Cố Trà lập tức nhíu mày: “Anh cũng có mặt ở buổi đấu giá đó? Anh đã biết tôi từ trước?” Đây là lần đầu tiên có người khiến cô cảm thấy da đầu tê dại. Vậy rốt cuộc Trì Đàm đã theo dõi cô từ khi nào?

“Ừ.” Anh nhấp môi, giọng trầm thấp xen chút khàn khàn: “ Tôi biết em từ rất lâu rồi, Trà Trà.”

Cố Trà lặng lẽ nhìn anh.

Để có được đôi khuyên tai này từ tay thương nhân Anh Quốc, Trì Đàm chắc chắn đã tốn không ít tài lực.

Nhưng quan trọng hơn, tại sao anh lại đột nhiên tặng cô món quà này?

Trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm nhận có người cầm tay mình. Trì Đàm cúi xuống, một lần nữa đặt nụ hôn lên cổ tay cô, đúng vị trí như nụ hôn lần trước trên máy bay.

Anh giống như một quý ông trung thành, nhưng Cố Trà biết, anh chẳng phải người như thế.

Trì Đàm dường như hiểu cô đang nghĩ gì: “Chỉ là đột nhiên nhớ ra em thích nó, nên tôi mua về thôi. Không có ý gì khác,  không liên quan đến lợi ích.”

“Tại sao lại tặng tôi?”

Trì Đàm cười nhạt, ánh mắt như ẩn chứa thâm ý: “ Tôi muốn làm thế, có lẽ vì nghĩ nó sẽ giúp em hiểu.” Anh chậm rãi nghiêng người tới gần, ánh mắt lướt xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Tôi đang cố lấy lòng em.”