Anh ta đến gần như vậy, bảo rằng Cố Trà không đoán được ý đồ của Trì Đàm thì đúng là giả dối. Cô ngẩng mắt, liếc về phía một người phụ nữ ở phía sau Trì Đàm, rồi bất chợt mỉm cười, cầm lấy chiếc hộp mạ vàng và đứng dậy: “Nếu đây là tâm ý của Trì tiên sinh, vậy tôi xin nhận.”
Trì Đàm, đang nghiêng người về phía cô, khựng lại.
Nghe vậy, anh từ từ ngả người ra sau, đôi mắt đen sâu thẳm ngẩng lên: “Vậy em định cảm ơn tôi thế nào?”
“Đừng vội, anh rồi sẽ nhận được quà đáp lễ thôi.” Cố Trà lướt mắt qua Văn Cảnh ở góc phòng, rồi bước về phía lối ra của buổi tiệc.
Nhạc Lâm, người luôn để ý nhất cử nhất động của cô, vội vàng đuổi theo: “Trà Trà, từ từ đã!”
Cố Trà không quay đầu. Văn Cảnh đưa tay chặn Nhạc Lâm lại: “Xin lỗi, tiểu thư của chúng tôi mệt rồi.”
Cô ngồi vào xe, Nhạc Lâm hấp tấp nói: “Hôm nào tôi nhất định sẽ dẫn Tiểu Tiệp đến tận nhà xin lỗi em.”
Cố Trà dường như đã quyết không để tâm đến anh ta.
Văn Cảnh liếc Nhạc Lâm một cái, rồi lên xe: “Tiểu thư không đợi hai vị thiếu gia sao?”
“Không đợi.” Cô mở chiếc hộp mạ vàng, lấy đôi khuyên tai ngọc đỏ ra ngắm nghía kỹ lưỡng. “Lái xe đi.”
Chiếc xe lướt êm ru rời khỏi biệt thự nhà họ Nhạc rực rỡ ánh đèn. Những ánh mắt dõi theo Cố Trà không chỉ có Nhạc Lâm, mà còn có hai anh em Khương Duy và Khương Sán đứng từ xa.
Khương Duy nhìn Nhạc Lâm đang có vẻ thất hồn lạc phách, lắc đầu cảm thán: “Thích ai không thích, lại đi thích đại tiểu thư nhà họ Cố lạnh lùng và bạc tình.”
Lời này như thể lẩm bẩm, nhưng cũng như cố ý nói để ai đó nghe. Khương Sán đương nhiên hiểu ý anh trai: “Thích là thích thôi, ai mà kiểm soát được cảm xúc của mình chứ? Anh hai, anh làm được không?”
Khương Duy nhướng mày: “Ít nhất anh tuyệt đối sẽ không thích Cố Trà .”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì…” Trong đầu Khương Duy chợt lóe lên vài mảnh ký ức vụn vặt. Anh bất giác nhắm mắt: “Bởi vì cô ta thực sự quá đáng sợ.”
…
Cố Trà đã cầm đôi khuyên tai ngọc ngắm nhìn cả buổi.
Văn Cảnh biết rõ món quà này từ đâu mà có, ánh mắt không khỏi trở nên u ám. Tiểu thư chưa bao giờ nhận quà từ bất kỳ ai, liệu có phải Trì tiên sinh thực sự đặc biệt với cô?
Trong lúc anh đang thất thần, Cố Trà đã cất đôi khuyên tai vào hộp. Vẻ vui thích vừa nãy trên mặt cô dần tan biến, nhìn kỹ ,trong mắt cô còn thoáng chút lạnh lùng.
“Tiểu thư ,sao thế?” Văn Cảnh hỏi.
Cố Trà ném chiếc hộp mạ vàng cho Văn Cảnh: “Xử lý thứ này đi.”
Xử lý, tức là hủy bỏ.
Văn Cảnh không khỏi kinh ngạc: “Nhưng đây là món quà Trì tiên sinh tặng , tôi thấy tiểu thư rất thích mà.”
Cố Trà mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ kiều ngọt của thiếu nữ, chậm rãi đáp: “Giờ thì không thích nữa.”
Văn Cảnh là người đi theo Cố Trà lâu nhất, hiểu rõ cô trước mặt người khác thì ngoan ngoãn, dịu dàng, nhưng sau lưng lại sắc lạnh, tàn nhẫn. Việc anh có thể làm chỉ là nghe lời: “Vâng, tôi sẽ xử lý nó ngay.”
Xe lao nhanh trên đường. Cố Trà nhìn ra cửa sổ, bóng đêm bên ngoài tối đen như mực, chẳng thấy rõ bất cứ thứ gì. Tâm trí cô trôi xa, trước mắt hiện lên bản đồ tuyến đường qua dãy núi Nal, những ngọn núi uốn lượn và cơ quan bí ẩn. Ngoài ra, trên bản đồ còn ghi lại vị trí của mảnh bản đồ kho báu thứ hai.
Nghe nói mảnh bản đồ kho báu thứ hai được giấu trong một đôi khuyên tai ngọc đỏ. Cô đã tốn không ít công sức để điều tra và biết được bí mật này nằm trong đôi khuyên tai *Everlasting Love*. Vì thế, cô đến buổi đấu giá ở châu Âu, nhưng cuối cùng vẫn vuột mất cơ hội. Đôi khuyên tai ấy bị một thương nhân bí ẩn từ Anh Quốc mua với giá cao ,người đó chính là Chu Nham, tổng giám đốc một tập đoàn tài chính Anh Quốc.
Cô từng gặp anh ta khi chữa bệnh cho Yến Phi Bạch. Dù có vài lần chạm mặt, cô không thực sự hiểu rõ về anh ta, chỉ biết anh ta có lai lịch lớn, bối cảnh phức tạp. Nếu không, cô đã chẳng để vuột đôi khuyên tai vào tay anh ta.
Khi Trì Đàm tặng cô món quà này, Cố Trà bất ngờ.
Liệu anh ta có biết đôi khuyên tai này ẩn chứa điều gì không? Mang theo sự tò mò ấy, cô nhận lấy món quà.
Nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng vừa nãy, Cố Trà chắc chắn rằng thứ được giấu trong đôi khuyên tai đã bị ai đó lấy đi. Vậy người lấy nó là Chu Nham hay Trì Đàm?
Có lẽ, cô cần gặp Chu Nham một lần.
Cô nhắm mắt, ngón trỏ xoa nhẹ giữa mày, khẽ hỏi: “Sao tối nay không thấy cô thanh mai trúc mã của Trì Đàm đâu?”
Văn Cảnh đáp: “Cô ấy đang ở nhà dưỡng bệnh.”
“Dưỡng bệnh?” Cô nhớ mình chẳng làm cô ta bị thương nặng đến thế. Chẳng lẽ…
“Là Trì tiên sinh.” Văn Cảnh quan sát sắc mặt đại tiểu thư, hạ giọng: “Hôm đó, sau khi cô ấy làm tiểu thư bị thương, hình như Trì tiên sinh đã trở mặt với nhà họ Dương. Dương tiểu thư cũng bị thương nặng.”
Còn cái “thương nặng” này từ đâu mà có, chắc chắn liên quan đến Trì Đàm.
Cố Trà hứng thú “ờ” một tiếng: “Vậy người phụ nữ tối nay cứ nhìn chằm chằm tôi là ai?”
Nói đến đây, Văn Cảnh có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy là ảnh hậu đang hot trong giới giải trí. Tiểu thư hay xem tạp chí thời trang, thường thấy hình cô ấy đấy. Cô quên rồi sao?”
Cố Trà hừ lạnh: “Người chẳng liên quan, bổn tiểu thư nhớ cô ta làm gì?”
Giọng điệu kiều mị nhưng đầy kiêu ngạo khiến Văn Cảnh không nhịn được khẽ cong môi.
Khi xe sắp đến nhà họ Cố, điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Là An Tiểu Mỹ gọi đến. Vừa kết nối, giọng nói hổn hển đã vang lên: “Mau! Mau tới đây! Có việc gấp tìm cậu.”
“Sao thế? Cậu đang làm gì?”
“Tôi đang đuổi bắt tội phạm, không nói nhiều được, cậu mau đến cục cảnh sát, nhanh lên!”
Cúp máy, Cố Trà lập tức ra lệnh: “Đến cục cảnh sát, nhanh lên.”
Văn Cảnh lập tức đánh tay lái, đạp mạnh ga, xe lao vun vút về phía cục cảnh sát Khang Dụ Thành.
Nửa tiếng sau, khi Cố Trà bước vào cục cảnh sát, ngoài An Tiểu Mỹ còn có rất nhiều cảnh sát khác. Ai nấy đều thở hổn hển, như vừa trải qua một trận chiến.
Thấy Cố Trà , tất cả đều sững sờ. Cô vừa rời tiệc, còn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc chiếc váy đen hở lưng sang trọng. Dáng vẻ mỹ lệ của cô tuy đẹp mắt, nhưng rõ ràng không hợp với khung cảnh này.
Cố Trà đi thẳng đến trước mặt An Tiểu Mỹ: “Chuyện gì thế?”
An Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm đôi chân thon trắng của cô, nuốt nước bọt: “Là thế này, gần đây Khang Dụ Thành xảy ra một vụ án. Lẽ ra không cần cậu ra tay, nhưng tôi thấy vụ này có chút nguy hiểm. Với tình hình phức tạp của nhà họ Cố hiện giờ, mình nghi có người đang nhắm vào cậu.”
Cố Trà ngồi xuống: “Cậu nói từ từ, rốt cuộc là chuyện gì?”
An Tiểu Mỹ ghé sát, thì thầm thần bí bên tai cô: “Trà Trà, mình nghi chuyện này liên quan đến cậu.”
Cố Trà nhìn cô, sắc mặt An Tiểu Mỹ không tốt lắm: “Cậu biết hôm nay bọn mình cứu ai không?”
“Ai?”
“‘Mình dẫn cậu đi xem.”
An Tiểu Mỹ bảo người canh cửa cẩn thận, rồi dẫn Cố Trà đến phòng thẩm vấn. Vừa đi vừa nói: “Tuy ông ấy không bị thương, nhưng bị hoảng sợ dữ lắm. Làm xong biên bản, mình không cho ông ấy rời đi, chính là để đợi cậu đến.”
Cố Trà đi theo bạn thân, dừng lại ngoài cửa phòng.
Nhìn qua cửa sổ, cô lập tức thấy một người ngồi co ro trong góc, run lẩy bẩy là chú Ninh
Quản gia thân cận của Cố lão gia, sao ông ấy lại ở đây?
Cố Trà nghi hoặc nhìn An Tiểu Mỹ. Cô bạn hạ giọng: “Tối nay cục cảnh sát tổ chức liên hoan. Sau khi rời nhà ăn, bọn mình định đến quán bar lần trước uống rượu để thư giãn. Cậu đoán xem? Mình thấy cậu ở quán bar! Lúc đầu tôi định chào hỏi, nhưng thấy dáng vẻ bí ẩn của cậu , tôi cảm thấy không ổn nên đi theo. Tôi thấy cậu gặp chú Ninh, không biết hai người nói gì, nhưng cậu đột nhiên đổi sắc mặt, như muốn giết ông ấy! Nếu không phải mình nhanh tay, ông lão này chắc đã toi rồi. Lúc đó, dù cậu có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ả đó thấy mình là bỏ chạy ngay. Lão nương dĩ nhiên phải đuổi theo chứ, chính là lúc gọi điện cho cậu đó. Cậu không biết đâu, con nhỏ đó giống cậu như tạc, nếu không phải mình hiểu cậu quá rõ, suýt nữa tin đó là cậu rồi. Con nhỏ chết tiệt đó chạy nhanh kinh khủng, cả đám anh em trong cục cảnh sát đuổi theo mấy con phố mà vẫn không tóm được. Chắc chắn có đồng bọn, nên mình mới nói, đại tiểu thư, cậu dính phải rắc rối lớn rồi.” An Tiểu Mỹ nghiêm túc vỗ vai Cố Trà .
Cố Trà trầm ngâm một lúc, rồi mỉm cười với cô: “Cảm ơn, vì đã tin mình.”
“Ôi, nói gì chứ, bạn bè bao năm, thật giả mình còn phân biệt được sao.”
Cố Trà gật đầu: “Sao chú Ninh lại đến quán bar?”
“ Mình hỏi rồi, ông ấy bảo là cậu hẹn ông ấy đến, nói có chuyện quan trọng cần bàn.” An Tiểu Mỹ lo lắng nhìn Cố Trà : “Không phải nói chứ, nhà họ Cố các cậu phức tạp quá. Sao ngay cả một ông quản gia già cũng bị người ta tấn công? Rốt cuộc ông ấy biết bí mật gì?”
An Tiểu Mỹ biết chú Ninh cũng không lạ, cô là bạn thân của Cố Trà , thường xuyên đến nhà họ Cố. Về những bí mật của nhà họ Cố, Cố Trà cũng chẳng giấu hai người bạn thân, thản nhiên nói: “ Chú Ninh đi theo ông nội mình bao năm, biết rõ mọi chuyện trong nhà. Nếu đối phương muốn điều tra nhà họ Cố, nhắm vào ông ấy cũng là điều dễ hiểu.”
“Thế nên rắc rối lại rơi vào cậu. Từ nãy giờ chú Ninh cứ khăng khăng là cậu muốn giết ông ấy. Lỡ ông ấy về nói xấu với lão gia thì sao?”
Cố Trà nheo mắt, nhìn chú Ninh đang hoảng loạn qua cửa kính một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.
Chú Ninh trông khá thảm hại, thân hình già nua co ro trong góc, vẫn còn run rẩy, đủ thấy kẻ giả mạo Cố Trà vừa nãy đã khiến ông sợ hãi đến mức nào.
Khi cửa phòng bật mở, ông nhận ra, chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn thấy gương mặt Cố Trà , ông hoảng loạn trợn to mắt, giọng run rẩy: “Đại tiểu thư! Đừng giết tôi! Tôi không biết gì hết, tôi chẳng biết gì cả!”
Ông hoảng hốt nhìn sang An Tiểu Mỹ, cầu cứu: “Cảnh sát, chính cô ta muốn giết tôi! Chính cô ta!”
Ánh mắt Cố Trà dần lạnh đi. An Tiểu Mỹ liếc sắc mặt cô, không đoán ra cảm xúc, chủ động hỏi: “Có muốn ra ngoài không?”
“Ừ.”
Ra ngoài rồi, An Tiểu Mỹ hỏi: “Cậu định làm gì?”
“Thả ông ấy đi.”
“Cậu không sợ ông ấy về nói lung tung bên tai lão gia à?”
Cố Trà mỉm cười nhạt: “Lão gia tuổi đã cao, không thể thiếu chú Ninh chăm sóc. Sao có thể vì lợi ích riêng mà không nghĩ cho ông nội chứ?”
Nụ cười của cô khiến An Tiểu Mỹ nổi da gà: “Được rồi, mình biết phải làm gì. Nhưng đừng cười với mình kiểu đó, đáng sợ lắm.”
Cố Trà dịu dàng cười: “Cảm ơn cậu đã giúp. Mình về đây, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
“Nhất định phải thế! Lần tới tôi dẫn cả Trương Khanh. Cậu ta lâu rồi không gặp cậu, nhớ cậu lắm.”
Cố Trà lên xe, vẫy tay với cô: “Được, hôm nào gặp.”
Khi cửa sổ xe kéo lên, nụ cười của thiếu nữ dần đông cứng trên môi. Văn Cảnh biết cô không vui, cũng tự trách mình làm việc không chu đáo, không những không tra ra kẻ giả mạo Cố Trà , còn để đối phương lợi dụng sơ hở.
“Xin lỗi tiểu thư, tôi sẽ điều tra kỹ chuyện này.”
“Ừ, về thôi.”
Chú Ninh cũng trở về nhà họ Cố. Có lẽ vì sợ hãi Cố Trà , ông không nói gì với Cố lão gia , ít nhất từ thái độ của lão gia với cô, có thể thấy ông chưa biết gì.
Nhưng chỉ hai ngày sau, đủ loại tin đồn bất lợi cho Cố Trà bắt đầu lan truyền. Trong đó, ồn ào nhất là chuyện cô không từ thủ đoạn để độc chiếm nhà họ Cố.
Còn kẻ giả mạo Cố Trà kia, vẫn bặt vô âm tín, như thể bốc hơi khỏi nhân gian. Nhưng Cố Trà biết rõ, kẻ đó đang ẩn mình trong bóng tối của cô. Chỉ cần cô sơ suất một chút, kẻ đó sẽ mang gương mặt cô mà làm xằng làm bậy.
Xem ra, ngày càng nhiều thế lực bí ẩn đang tụ hội về Khang Dụ Thành…