Một sức mạnh hung bạo đẩy Trì Đàm lùi lại.
Anh khẽ nheo mắt, cúi xuống nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.
Cố Trà lạnh lùng nhìn anh ta , không hề có hành động như những cô gái khác tức giận vung tay tát vào mặt kẻ vừa cưỡng hôn mình. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô còn đáng sợ hơn thế, Trì Đàm nhìn thấy trong đôi mắt hạnh nhân ấy vài phần chán ghét.
Anh cau mày.
Cố Trà đã bình tĩnh lại sau khoảnh khắc hoảng loạn ngắn ngủi, cô nhàn nhạt giơ tay, dùng lòng bàn tay chà xát môi mình: “ Anh nói thích tôi, làm sao chứng minh được?”
Cô hơi ngẩng đầu, liếc nhìn anh ta : “Ai cũng nói thích tôi, nhưng làm sao biết các người để ý đến con người tôi hay là gia sản nhà họ Cố? Hơn nữa,” cô cười nhạt, giọng đầy châm chọc: “ Anh thích tôi thì liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ vì anh là Trì Đàm, tôi bắt buộc phải thích lại anh sao?”
Trì Đàm cong môi, nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô gái này, tuổi còn trẻ nhưng dã tâm không nhỏ. Có lẽ lão gia nhà cô còn chưa biết con mèo nhỏ mình nuôi lớn đã sớm tính toán phản lại ông ta. Cô liều mạng bảo vệ nhà họ Cố, nhưng có thật là vì bảo vệ gia tộc không?
Trì Đàm biết, cô nhóc này cùng một loại với anh. Vì thế anh thích cô, thích cái cách cô chẳng thèm che giấu dã tâm và sự lạnh lùng, như một phiên bản khác của chính anh.
Vậy nên anh nói: “Chúng ta đều yêu quyền lực và tiền tài, ở bên nhau chẳng phải là hợp nhất sao? Có lẽ, thứ em muốn, tôi có thể cho em.”
Quyền lực và tiền tài?
Cố Trà cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh: “Trì tiên sinh, tôi hiểu ý anh, nhưng anh nhầm rồi. Tôi và anh chẳng bao giờ là cùng một loại người. Anh ti tiện, vô sỉ, hèn hạ đến cực điểm, mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. Còn tôi thì khác, thứ tôi muốn vốn dĩ là của tôi, tôi chỉ muốn lấy lại nó về tay mình, có gì sai?”
Bỏ đi lớp ngụy trang dịu dàng giả tạo, cô lạnh lùng đến mức khiến người ta kinh hãi. Trong đôi mắt sâu thẳm của Trì Đàm hiện lên chút hoảng hốt, anh khẽ sững sờ.
Cố Trà không nói thêm lời thừa thãi, dứt khoát rời khỏi căn biệt thự, kiên quyết đến mức không chút lưu luyến.
Trái tim Trì Đàm đột nhiên nhói lên một cơn đau nhỏ từ sâu thẳm trong lồng ng.ực, mơ hồ không thể lý giải.
Anh đứng trên ban công, nhìn bóng dáng Cố Trà dần nhỏ lại, bàn tay trống rỗng nắm chặt thành quyền.
Không đủ tư cách để mơ tưởng sao?
Nhưng anh đã bắt đầu mơ tưởng cô rồi.
…
Cố Trà rời khỏi khu phố 48, Văn Cảnh đứng thẳng bên cạnh chiếc xe, hai người nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt anh ta luôn kiềm chế, nhưng lúc này lại nhìn cô chằm chằm không rời. Khi Cố Trà đến gần, cô khẽ cười: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Ánh mắt Văn Cảnh chạm đến đôi môi hơi sưng đỏ của cô, anh cúi đầu, giọng khàn khàn trầm trọng: “Xin lỗi tiểu thư, tôi đến muộn.”
“Không muộn, vừa đúng lúc.”
Văn Cảnh liếc nhìn cô, Cố Trà đã kéo cửa xe ngồi vào, trông có vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại: “Văn Cảnh, liên hệ với Chu Nham ở Anh Quốc cho tôi.”
“Là người đứng đầu tập đoàn tài chính nhà họ Chu ở Anh Quốc?”
“Ừ.”
Văn Cảnh thoáng nhớ lại. Hai năm trước, đại tiểu thư đến thành phố Vân Xuyên để chữa bệnh cho một vị phú hào, qua đó kết bạn với vài người, trong đó có vị Chu tiên sinh này. Nhưng sau đó, vì bận tìm kiếm bản đồ kho báu, Cố Trà ít liên lạc với những người ở Vân Xuyên. Lần này đột nhiên liên hệ, chẳng lẽ là vì chuyện gì quan trọng?
Thấy sắc mặt Cố Trà không được tốt, Văn Cảnh không tiện hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lái xe về nhà họ Cố.
“À đúng rồi,” Cố Trà đột nhiên lên tiếng: “Chẳng phải sắp đến buổi tiệc mừng công bộ phim của Cao Văn Tâm sao?”
“Đúng vậy, sắp đến rồi, đại khái vào dịp Tết, nhà họ Cố đã nhận được thiệp mời. Tiểu thư định tham dự à?”
“Tôi đi làm gì?”
Cô như chợt nhớ ra điều gì thú vị, khóe môi khẽ nhếch: “Thiên kim nhà họ Dương đã về nước, chắc chắn sẽ tham gia buổi tiệc này. Chỉ là không biết, nếu tiểu thư Dương phát hiện ra minh tinh nổi tiếng Cao Văn Tâm cũng đang để ý đến chàng thanh mai trúc mã của mình, cô ta sẽ tức đến mức nào.”
Cô khẽ thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng: “Một vở kịch hay như vậy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Về việc Cao Văn Tâm thích Trì Đàm, Cố Trà đã điều tra một chút sau buổi tiệc lần trước. Văn Cảnh hiểu ý, đáp: “Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Cố Trà hài lòng cong khóe môi.
Vừa về đến nhà họ Cố, Cố Lệnh dường như nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy ra, vẻ mặt đầy lo lắng. Đi theo anh ta còn có Cố Sâm và ông cụ nhà họ Cố.
Cố Lệnh lao tới, nhìn Cố Trà từ đầu đến chân, quan sát kỹ lưỡng: “Em không sao chứ? Trì Đàm có làm gì em không?”
Cố Trà mỉm cười: “Em không sao. Anh hai đâu?”
Cố Lệnh trẻ con ôm chầm lấy cô: “Anh đến giờ vẫn còn sợ hãi đây!”
Cố Trà khựng lại một thoáng, rồi giơ tay vỗ nhẹ lưng anh: “Không sao đâu.”
Vụ tai nạn xe cộ lần đó gây ra không ít chấn động, nhưng việc Cố Trà bị Trì Đàm đưa đi đã được ông cụ nhà họ Cố ra lệnh ém nhẹm theo ý ông.
Hiện tại, nhà họ Cố ngày càng đối mặt với nhiều kẻ thù. Dù Trì Đàm có ý đồ gì, ông cụ cũng không đời nào để Cố Trà dính líu đến hắn. Còn về việc bản đồ kho báu núi Nal có thực sự nằm trong tay Trì Đàm hay không, điều đó phải hỏi Cố Trà .
Nhìn hai anh em đang ôm nhau, ông cụ nhà họ Cố liếc
Cố Trà với ánh mắt đầy ẩn ý, chống gậy rời đi.
Cố Trà chạm mắt với chú Ninh, ông vội vàng
nhìn đi chỗ khác, đỡ ông cụ rời khỏi.
Cố Lệnh vẫn ôm chặt Cố Trà không buông, khiến Văn Cảnh càng lúc càng nhíu mày. Cố Sâm kéo hai người ra, lườm Cố Lệnh một cái đầy ghét bỏ, rồi quay sang Cố Trà: “Không sao là tốt rồi. Ông nội đã phái người điều tra, tìm ra kẻ đứng sau nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhà họ Cố chúng ta không dễ bị bắt nạt.”
Cố Trà gật đầu.