Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 27



Trì Đàm lái xe rời đi, điểm đến dĩ nhiên là địa bàn của anh , khu phố 48.

Từ trung tâm thành phố đến đó khá xa. Trời lạnh, dù Cố Trà có vô tâm vô phế đến đâu cũng biết vừa nãy ai đã cứu mình. Cô định cởi áo khoác trả lại cho anh, nhưng Trì Đàm giữ tay cô, nhàn nhạt nói: “Đừng động.”

“Tôi không lạnh.”

Trì Đàm liếc gương mặt trắng ngần của cô: “Không lạnh cũng mặc vào.”

Cố Trà nhìn cánh tay rướm máu của anh: “Tôi cứ nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đấu một trận sống chết, không ngờ người cứu tôi lại là anh.” Cô ngừng một lát, ánh mắt lướt lên, nhìn sườn mặt anh, nghiêng đầu cười hỏi: “Trì Đàm, sao anh lại cứu tôi?”

Chẳng phải họ là kẻ thù định sẵn sao? Sao anh lại lao ra cứu cô vào lúc này? Thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi…

Đối với câu hỏi của cô, Trì Đàm không trả lời.

Xe dừng êm ru trước cổng trang viên. Khi anh định mở cửa xe cho cô, Cố Trà đã tự mình bước ra: “Tôi càng tò mò hơn , anh đưa tôi về nhà anh làm gì.”

Trì Đàm trước sau không đáp, nắm tay cô kéo vào nhà. Cố Trà lười tránh, cô muốn xem người đàn ông này rốt cuộc định làm gì.

Trang viên tựa như một tòa lâu đài, lạnh lẽo không chút hơi người, chẳng khác gì bước vào một ngôi mộ u ám. Trì Đàm không thích nơi quá sáng sủa, nên mọi thứ đều toát lên vẻ quỷ dị, tối tăm. Nội thất trong nhà cũng chẳng bắt mắt, chủ yếu là ba tông màu đen, xám, trắng, nặng nề đến ngột ngạt. Chủ nhân sống ở nơi thế này, muốn không bi.ến th.ái cũng khó.

Trì Đàm kéo tay cô, khiến cô đứng gần mình hơn: “Chẳng phải em hỏi sao tôi đưa em về nhà à?”

Anh nhắm mắt, cười tà mị: “Chỗ này của tôi thực sự quá tẻ nhạt, nên bắt một cô gái xinh đẹp về bầu bạn, để tôi đỡ cô đơn.”

Cố Trà cười nhạt: “Tạm thời cứ coi như anh muốn tôi đến để xử lý vết thương cho anh. Tôi không phải kẻ vong ân bội nghĩa. Anh đã cứu tôi, tôi có thể giúp anh xử lý vết thương.” Cô nhìn quanh: “Có hòm thuốc không? Tuy tôi không bằng bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng xuất thân nhà họ Cố, mấy vết thương nhỏ này tôi vẫn xử lý được.”

Trì Đàm nhìn cô chằm chằm một lúc, lắc đầu.

Cố Trà nhíu mày: “Sao, coi thường tôi à? Cũng đúng, chắc anh có bác sĩ riêng. Gọi điện bảo bác sĩ đến đi.”

Trì Đàm bất ngờ cúi người, chóp mũi hai người chạm nhau, chỉ cách một phân nữa là môi sẽ chạm môi. Cố Trà sững sờ.

Giọng anh trầm thấp, xen chút ý cười: “Thấy nhiều máu thế này không sợ à?”

Trong khoảnh khắc, câu nói ấy khơi dậy vài ký ức.

Trong đầu Cố Trà đột nhiên lóe lên những hình ảnh vụn vặt. Cô thở nặng nề. Trì Đàm nâng cằm cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ làn da mịn màng nơi cằm: “Sao thế?”

Cô lắc đầu: “Không sao, để tôi xử lý vết thương cho anh.”

Trì Đàm vốn đưa cô về để cô tự tay chăm sóc mình, dĩ nhiên không khách sáo.

Cố Trà với tâm tình chăm sóc người bị thương, xử lý vết thương cho Trì Đàm xong xuôi thì đã giữa trưa.

Người làm từ bếp mang đồ ăn lên, hai người cùng nhau ăn chút gì đó.

Đến chiều, Trì Đàm cứ nằm trên giường, sai Cố Trà  bưng trà rót nước. Đại tiểu thư thực ra hơi bực mình, nhưng ai bảo anh là ân nhân cứu mạng chứ? Cả ngày trôi qua, cô chăm sóc anh cũng coi như đạt đến hai chữ “ôn nhu”.

Lúc chạng vạng, có lẽ vì quá mệt, Cố Trà gục xuống cạnh giường anh ngủ thiếp đi. Trì Đàm do dự, không biết có nên bế cô lên giường mình không. Anh thực sự muốn làm thế, nhưng cô nhóc này tỉnh dậy không chừng sẽ tính sổ với anh cho ra trò .

Anh xuống giường, bế cô gái đang ngủ say, đưa về phòng cô. Khi đặt cô lên giường và đứng dậy, anh phát hiện vết máu trên áo mình dính lên cổ cô. Trì Đàm lấy khăn lông mềm nhẹ nhàng lau sạch cho cô. Xong xuôi, anh tự giễu nhìn chiếc khăn trong tay. Anh đang làm gì vậy? Chăm sóc cho kẻ thù sao?

Trên giường, cô gái ngủ yên bình. Ít nhất khoảnh khắc này, cô thuộc về anh.

Anh giơ tay, đầu ngón tay lướt qua đường nét tinh xảo trên gương mặt cô. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Cố Trà mỉm cười hỏi anh: “Sao anh lại cứu tôi?”

Ngón tay Trì Đàm khựng lại, lướt nhẹ lên đôi môi căng mọng, ấm áp của cô: “Bởi vì…”

Thôi vậy.

Cô chẳng quan tâm đáp án là gì.

Và giữa họ cũng chẳng có tư cách để mà phong hoa tuyết nguyệt.

Trì Đàm đứng dậy bước ra ngoài, tay nắm tay nắm cửa, ngoảnh nhìn cô, rồi chậm rãi khép cửa lại.

---

Cố Trà mơ một giấc mơ dài, toàn những mảnh vụn rời rạc. Có tiếng trẻ con khóc, có tiếng thét đau đớn, có âm thanh sắc nhọn của con dao đâm vào da thịt, và một căn phòng đầy máu.

Những hình ảnh ấy bị kéo dãn, méo mó, kỳ quái, lúc gần lúc xa, như ở một quá khứ xa xôi, lại như vừa xảy ra ngay trước mắt cô.

Nỗi đau chôn vùi của Cố Trà bị đào xới, khiến cô bất lực giằng xé. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên bên tai, như làn gió tháng Tư, xua tan khói mù và nỗi sợ trong cô.

Anh dịu dàng thì thầm: “Tiểu Sơn Trà, đừng sợ.”

Anh dùng vòng tay che chở, bảo vệ sự yếu đuối của cô, như một hơi ấm gần kề. Cố Trà muốn níu giữ, nhưng khi đưa tay ra, người ấy đã biến mất.

“Cố Dạng!”

Cô giật mình mở mắt, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.

Thiếu nữ vươn cánh tay đờ đẫn giữa không trung, như trong giấc mơ. Dưới lòng bàn tay là ánh sáng yếu ớt, trống rỗng.

Cô nhắm mắt lại.

Thì ra chỉ là mơ thôi sao.

Anh ta đã bỏ rơi cô từ lâu, như bao người khác.

“Trên giường của tôi mà gọi tên người đàn ông khác, Cố Trà Trà, gan em thật đấy.”

Giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên. Cố Trà nghiêng đầu nhìn, Trì Đàm ngồi ở một góc khuất ánh sáng, mặc áo lông xám giản dị, trên đùi đặt một cuốn sách. Đầu ngón tay anh khẽ gõ lên trang sách, cười như không cười nhìn cô, vẫn tuấn tú, tao nhã như thường, không chút tì vết như một quý tộc.

Cố Trà lấy lại bình tĩnh, xốc chăn xuống giường: “Anh không sao rồi, tôi đi đây.”

“Đây là thái độ của em với ân nhân cứu mạng sao?”

Cố Trà mỉm cười tao nhã, nhưng lời nói chẳng dễ nghe chút nào: “Trì Đàm, anh đừng được voi đòi tiên.”

“Cố Dạng là ai?” Trì Đàm đột nhiên hỏi, ánh mắt lướt qua một tia khác thường.

Cố Trà nhàn nhạt đáp: “Là chú tôi.”

“Chẳng phải ông nội em chỉ có ba người con trai sao?”

“Là con nuôi.”

Trì Đàm nhíu mày, nụ cười lạnh lẽo: “Em trông có vẻ rất quan tâm hắn ta. Trong mơ, em cứ gọi tên mãi, thậm chí còn khóc vì hắn ta.” Tay anh siết chặt cuốn sách, khớp xương trắng bệch.

Cố Trà liếc tay anh, nhớ lại cách anh sai khiến mình hôm nay, cô hứng thú nhướng mày, bất chợt muốn trêu anh: “Đúng thế, tôi rất quan tâm chú ấy. Hồi nhỏ, tôi thậm chí còn mơ lớn lên sẽ cưới chú ấy.”

“Thật đáng tiếc.” Trì Đàm nhếch môi, nụ cười u ám đến tàn nhẫn: “Tiếc là em gặp tôi.”

Anh bất ngờ đứng dậy tiến tới, mạnh mẽ giữ lấy mặt cô, buộc cô ngẩng lên nhìn mình: “Chẳng phải em hỏi sao tôi cứu em à?”

Trì Đàm cúi xuống, mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn áp đảo khiến cô không thở nổi. Khi hơi thở Cố Trà càng lúc càng khó khăn, ngón tay anh chậm rãi, dịu dàng vu.ốt ve gương mặt cô, tay còn lại kéo cả người cô vào lòng.

Cánh tay anh siết chặt eo cô, không để lại khe hở. Lồng ng.ực rắn chắc của anh ép chặt, khiến phổi cô gần như cạn kiệt dưỡng khí. Mặt Cố Trà đỏ bừng, đau đớn giãy giụa.

Cuối cùng, anh cũng chịu thả cô ra. Cố Trà hít thở dồn dập, nhưng lại bị Trì Đàm cắn nhẹ môi dưới, đau nhói rất khẽ. Cô dồn sức đẩy anh ra.

Trì Đàm va vào tường, ổn định cơ thể, lười biếng nhìn cô, nghiêng đầu dùng ngón cái lau môi: “Giờ biết vì sao tôi cứu em chưa?”

“Anh có bệnh à?” Lần đầu tiên cô không kiềm chế được cảm xúc, giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Trì Đàm bất ngờ cong môi, với tư thế không thể kháng cự, mạnh mẽ nâng mặt cô, ngón tay vu.ốt ve đôi môi sưng đỏ của cô, dịu dàng hỏi: “Cắn đau em à?”

Trong khoảnh khắc cô chưa kịp phản ứng, anh khẽ hôn lên đôi môi hồng phớt của cô.

“Anh thích em, Trà Trà.”

Cố Trà cười: “Đừng nói chuyện tình cảm, chỉ làm tổn thương tiền thôi.”