Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 31



Người phục vụ mang bữa tối lên, mỉm cười cúi chào khách. Cố Trà khẽ gật đầu, cầm dao dĩa thong thả cắt miếng bò bít tết.

“Anh vừa nghĩ gì, tôi đều hiểu. Chắc chắn anh nhớ lại lúc chúng ta còn nhỏ, nhớ căn phòng tối tăm đó, nhớ những ngày học hành khắc khổ. Anh hẳn cho rằng tôi không đáng phải sống những ngày khổ sở ấy. Trong lòng anh chắc nghĩ, một tiểu thư như tôi chỉ nên đi dạo phố, ăn uống. Đúng không?” Nói đến đây, cô ngẩng lên nhìn anh ta , ánh mắt nhạt như vầng trăng mỏng manh trong đêm thu.

Văn Cảnh không thoải mái, cụp mắt xuống: “Ừ.”

Cố Trà mỉm cười: “Một cuộc đời nhạt nhòa giữa biển người như thế, thật sự không phải điều tôi theo đuổi.”

“Vậy tiểu thư theo đuổi điều gì?” Văn Cảnh nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm họ thẳng thắn nói về những chuyện này.

Anh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể lần đầu nhận ra Cố Trà trước mắt không phải Cố Trà mà anh vẫn biết. Anh từng nghĩ cô cần sự quan tâm và yêu thương, nhưng đến giờ phút này mới nhận ra, cô đã vứt bỏ những thứ đó từ lâu. Lòng lạnh lùng và cứng rắn, như tảng đá không thể lay chuyển.

Cố Trà mỉm cười, lời nói chậm rãi trùng khớp với đáp án trong lòng anh.

“Tôi muốn chiến thắng.”

Muốn thắng Trì Đàm, thắng cả nhà họ Cố, thắng bốn đại gia tộc ở Khang Dụ Thành. Như cô nói, cô muốn đứng trên đỉnh .

Đó thực sự là một câu trả lời khiến người ta chấn động. Giữa ngày đông lạnh, trong quán cơm ấm áp vừa phải, lòng bàn tay Văn Cảnh lại ướt đẫm mồ hôi.

Cố Trà nhận thấy sự căng thẳng của anh ta, nhẹ nhàng cất giọng: “Đừng sợ, nếu ông hỏi anh có thể kể lại nguyên văn những lời này cho ông, nhưng tôi phải nhắc anh. Chủ nhân của anh, cũng chính là ông nội tôi, ngay từ đầu đã biết suy nghĩ của tôi. Chính vì lý do này, ông ấy mới vượt qua mọi phản đối, chọn tôi, một cô gái còn trẻ, làm người thừa kế nhà họ Cố.”

Thời điểm ấy, nhà họ Cố có thể nói là gió tanh mưa máu. Cố Thương bệnh nặng nằm liệt giường, công ty và bệnh viện rối loạn không ai xử lý. Không ít người nhòm ngó miếng thịt béo bở của nhà họ Cố, còn có

những tin đồn bất lợi lan truyền khắp nơi.

Ai ngờ được, người thừa kế nhà họ Cố lại được vội vã chọn ra trong lúc đó. Không phải bất kỳ người con trai nào của Cố Thương, cũng không phải con nuôi Cố Dạng, ngay cả Cố Sâm xuất sắc trong đời cháu cũng bị loại. Cuối cùng, người được chọn lại là cô cháu gái ít tên tuổi Cố Trà .

Năm đó, Văn Cảnh đã ở nhà họ Cố được hai năm, luôn đi theo Cố Trà ngoan ngoãn, dịu dàng. Khi ấy, anh chỉ là một thiếu niên đơn thuần, hoàn toàn mù mờ về những chuyện phức tạp của nhà họ Cố. Sau này lớn lên, Văn Cảnh vẫn luôn tò mò, Cố Trà đã làm thế nào để đạt được điều đó.

“Anh chắc chắn muốn biết, tôi đã làm thế nào để được

ông nội ưu ái, khiến ông lập di chúc công nhận tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, đúng không?”

Văn Cảnh gật đầu: “Tôi đang lắng nghe.”

Cố Trà cúi đầu nhìn con dao và dĩa trên tay, thờ ơ nói: “Ban đầu, ông nội chọn con nuôi Cố Dạng. Sau đó, anh ta rời khỏi nhà họ Cố, và tôi nhân cơ hội giành được sự tín nhiệm của ông.”

“Tại sao anh ta lại rời đi lúc đó?” Văn Cảnh thực sự khó hiểu. Chẳng lẽ có ai không muốn tài sản nhà họ Cố sao?

Cố Trà chậm rãi cong môi: “Vì tôi đã ép anh ta đi.”

Đôi mắt cô lấp lánh, ánh lên sự đắc ý của một kế hoạch thành công. Dù mảnh mai như một cành hoa trà, cô lại khiến người ta trong khoảnh khắc ấy cảm thấy rùng mình kinh sợ.