Văn Cảnh toát mồ hôi lạnh.
Anh như bị ánh mắt Cố Trà kéo vào, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn cô, thậm chí cảm nhận được hơi thở mình trở nên nặng nề, một luồng khí tức ngột ngạt đè nén trong lồng ng.ực.
Đôi mắt hạnh của cô gái xinh đẹp chậm rãi cong thành hình vầng trăng non dịu dàng, sự sắc bén được thu lại.
Cảm giác ngột ngạt trong ngực Văn Cảnh lập tức tan biến, anh bừng tỉnh khỏi trạng thái thất thần, cụp mắt, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm lớn.
Cố Trà khẽ cười: “Anh sợ tôi à?”
Văn Cảnh không đáp, nhưng sự im lặng nói lên tất cả.
Cố Trà rất hài lòng, nâng ly champagne trên bàn uống cạn, cô muốn người khác sợ hãi, kính nể, thậm chí thần phục cô.
Suốt bữa ăn, Văn Cảnh thấp thỏm không yên, cà vạt bị nới lỏng mấy lần, đứng ngồi không yên.
Dù cùng lớn lên với Cố Trà, anh thực sự có chút sợ cô. Anh vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, ánh mắt cô trống rỗng và lạnh nhạt, không giống một đứa trẻ, như thể anh chỉ là món đồ chơi mà trưởng bối nhà họ Cố mang đến để làm cô vui.
Từ cô nhi viện đến nhà họ Cố có tổng cộng mười đứa trẻ, nhưng cuối cùng chỉ giữ lại Văn Cảnh, không phải vì anh xuất sắc, mà chỉ vì Cố Trà thích sự trầm lặng và ổn trọng của anh.
Từ đó, anh luôn đi theo đại tiểu thư, nhưng không bao giờ quá gần, mãi mãi chỉ bảo vệ cô ở một khoảng cách vừa phải. Mọi cuộc trò chuyện giữa họ đều xoay quanh công việc. Đây là lần đầu tiên Văn Cảnh nhận ra sự thâm sâu của Cố Trà, tâm cơ và dã tâm của cô chẳng hề thua kém ông nội mình.
Văn Cảnh nghĩ quá xa. Khi Cố Trà dùng xong bữa, nhẹ nhàng lau khóe miệng bằng khăn lụa, đi toilet dặm lại son môi rồi quay lại, anh vẫn còn ngẩn người.
Cô gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Văn Cảnh vội đứng dậy, nhận túi xách từ tay Cố Trà , che chở cô rời khỏi quán ăn.
Lúc này là tám giờ tối, tuyết đã ngừng rơi, mặt đất phủ một lớp tuyết dày. Đèn đường sáng rực trong đêm đông, kéo dài đến cuối phố. Cây cối treo đầy đèn hoa mừng Tết Âm Lịch, quán cà phê gần đó vẫn đông khách, giai điệu nhạc nhẹ từ một góc nào đó vang lên, khiến đêm nay thêm phần mê say và quyến rũ.
Cố Trà nhìn ánh đèn nhà xa xa, lên xe. Văn Cảnh lái chậm, trong xe vang lên bài tình ca từ một bộ phim cũ.
Nửa mơ nửa tỉnh, cô được Văn Cảnh nhắc đã về đến nhà.
Nhạc Lâm và Tiệp Quả quả nhiên đã rời đi, nhưng bất ngờ là nhị thúc và tam thúc, hai nhà hiếm khi xuất hiện, đều có mặt đầy đủ, cùng lão gia Cố Thương tụ họp ở sảnh chính trò chuyện. Khi Cố Trà và Văn Cảnh bước vào, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
“Đi đâu?” Lão gia cau mày hỏi.
“Ăn cơm.” Cố Trà ngoan ngoãn đáp.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh Cố Bình mỉm cười lên tiếng: “Ăn cơm sao không về nhà ăn? Trà Trà à, không phải tam thẩm phê bình cháu, nhưng người nhà họ Nhạc đích thân đến thăm, đợi cháu lâu như vậy mà cháu không về. Để người ta chờ thế này, cháu bảo nhà họ Nhạc sẽ nghĩ gì về cách đối đãi của nhà họ Cố chúng ta?”
Cố Trà dừng ánh mắt trên người phụ nữ. Tam thẩm Trịnh Xu lâu rồi không gặp, vừa tham gia tuần lễ thời trang mùa đông, chắc hẳn tốn không ít tiền, cả người rạng rỡ hơn, trông trẻ hơn lần gặp trước vài tuổi.
Chẳng trách Cố Bình nhiều năm qua yêu chiều người vợ này đến vậy. Một người từng lăn lộn chốn phong trần, chen chân vào hào môn làm phu nhân nhà giàu, dù thế nào vẫn mang chút khí chất không lên được mặt bàn.
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng sắc bén, quét sạch vẻ tự mãn của Trịnh Xu. Người phụ nữ khí thế yếu đi, ngượng ngùng sờ tóc, rồi nghe Cố Trà ôn tồn nói: “Người khác muốn nghĩ gì về nhà họ Cố thì cứ nghĩ. Tôi muốn làm gì thì làm, tùy tâm trạng của tôi. Nhìn được thì nhìn, không nhìn được thì ngậm miệng. Nếu có bản lĩnh thì dạy dỗ tôi, không thì câm miệng lại. Người cầm quyền nhà họ Cố còn chưa lên tiếng, một kẻ bưng rượu không lên được mặt bàn như Tam Thẩm có tư cách gì mà phê bình tôi?”
Giọng tuy nhẹ nhàng, nhưng lạnh băng đến hùng hổ doạ người, từng chữ như mũi dao đâm thẳng vào nơi u tối, đau đớn nhất trong lòng Trịnh Xu.
Xuất thân là nỗi đau không thể nói của bà ta, khiến chồng và con gái thường bị chế giễu. Dù đã là phu nhân nhà giàu danh chính ngôn thuận, bà vẫn hay mơ về con hẻm nghèo nàn xưa kia. Vì thế, bà dốc lòng giữ chặt trái tim Cố Bình. Nhưng lớp vỏ hào nhoáng ấy bị Cố Trà vô tình xé toạc, như giẫm đạp lòng tự tôn của bà dưới chân.
Trịnh Xu giận đến tay chân tê dại, nắm chặt tay Cố Hân. Bà cố nhẫn nhịn, nhưng tiếng cười khẩy đầy khiêu khích của Cố Trà khiến bà không chịu nổi, đột nhiên đứng bật dậy, gào lên với giọng nức nở: “Cố Trà ! Cô quá hỗn láo! Sao dám nói chuyện với trưởng bối như vậy!”
Lời nói của Cố Trà như giết người không dao, khiến toàn thân Trịnh Xu run rẩy.
Đã lâu không gặp, vị tam thẩm này giờ đây bật khóc.
Cố Trà lại cười tươi, thong dong ngồi xuống, ung dung thưởng thức.