Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 35



Cố Lệnh sững sờ: “Em… Em?”

Anh bỗng giật mình hiểu ra: “Em là người tung tin cho Dương Vân Tiêu là Cao Văn Tâm thích Trì Đàm! Em cố ý lợi dụng Dương Vân Tiêu để gây náo loạn trong bữa tiệc của Cao Văn Tâm, em muốn làm to chuyện… Nhưng em làm vậy để làm gì?” Anh như vừa phát hiện ra một lục địa mới, ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại rơi vào nghi hoặc.

Có lẽ tâm trạng đang tốt, Cố Trà hiếm hoi chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta : “Vì em ghét. Họ càng không vui, em càng vui.”

“Ghét ai?”

Là Dương Vân Tiêu và Cao Văn Tâm, hay là Trì Đàm?

Cố Trà đưa ra câu trả lời: “Cả đám.”

Ba con người dây dưa không dứt, càng rối càng thêm phiền, tốt nhất là để họ tự cuốn vào mớ drama tình ái của mình, đừng làm phiền cô kiếm tiền. Vì chán ghét bị mấy người này quấy rầy, Cố Trà quyết định gom cả ba lại một chỗ.

Nếu đây là món nợ tình mà Trì Đàm gây ra, thì cứ để chính anh ta tự giải quyết cho sạch. Đây đã là cách xử lý nhân từ nhất của cô. Nếu sau này Dương Vân Tiêu và Cao Văn Tâm còn vì Trì Đàm mà đến gây rối với cô, cô sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ đâu.

Ngón tay khẽ lắc ly champagne chân cao, Cố Trà nhếch môi uống cạn một hơi. Ánh mắt cô khiến Cố Lệnh bất an, lạnh cả sống lưng, lặng lẽ dịch mông ra xa cô một chút.

Tiệc gia đình kết thúc, Văn Cảnh đưa cho Cố Trà một tập tài liệu bìa vàng đã chuẩn bị sẵn. Cố Trà mở ra, bên trong là ảnh chụp của Trì Đàm với Dương Vân Tiêu và Cao Văn Tâm. Không hẳn là thân mật, nhưng đều là những khoảnh khắc cùng xuất hiện trong một khung hình. Đối với Trì Đàm  người quyền lực nhất ở Khang Dụ Thành ,đây cũng là một scandal không nhỏ.

Phải biết rằng, Trì Đàm tung hoành thương trường bao năm, không thể nào không có phụ nữ lao vào lòng.

Nhưng anh ta lại chưa từng dính scandal, có vẻ như không thích bất kỳ ai lợi dụng mình để leo cao.

Mà nếu đó là điều anh ta không thích, Cố Trà càng muốn làm để chọc tức anh ta. Hơn nữa, còn khiến Cao Văn Tâm và Dương Vân Tiêu quay ra ghen ghét lẫn nhau. Một mũi tên trúng ba đích.

Cô cất tấm ảnh đi: “Liên lạc với mấy tay săn ảnh  quen biết , nhớ bán giá tốt, đây chính là tin nóng về ba nhân vật lớn.”

“Vâng.”

Văn Cảnh hành động nhanh chóng. Tấm ảnh vừa công bố, quả nhiên scandal này khiến người ta xôn xao.

Nhưng điều Cố Trà không ngờ là hôm sau, Trì Đàm đích thân đến nhà họ Cố, còn chỉ đích danh muốn gặp cô.

Khi Cố Trà đến, Trì Đàm đang chào tạm biệt lão gia : “Cảm ơn ngài Cố, vậy tôi đi trước.”

Cố Thương gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt Cố Trà .

Trì Đàm quay lại, hai người chạm mắt.

Một thời gian không gặp, anh chẳng thay đổi nhiều, nhưng dường như cũng có chút khác biệt.

Trong khoảnh khắc Cố Trà chưa kịp phản ứng, cổ tay cô bị anh nắm chặt. Trì Đàm kéo cô bước nhanh ra ngoài, khiến cô phải vội vã theo sau.

Anh cao lớn, bước chân nhanh và gấp, Cố Trà hơi đuối: “Trì tiên sinh, anh lại muốn làm gì?”

Anh không quay đầu, giọng lười biếng vang lên: “Gần đây tôi hơi mất ngủ, thiếu một bác sĩ tâm lý. Tôi đã xin lão gia nhà em cho em đi cùng tôi .”

Cố Trà đột nhiên dừng bước, giữ chặt tay anh. Trì Đàm buộc phải dừng lại, quay sang nhìn cô.

“Anh không cần bác sĩ tâm lý, anh cần một người để tán tỉnh chứ gì.” Cô nói thẳng thừng. Trì Đàm cười nhạt, liếc cô: “Tôi biết scandal là do em tung ra, tôi có thể không so đo. Vậy nên, Trà Trà.” Anh bóp nhẹ má cô: “Ngoan một chút.”

Hai ánh mắt lạnh băng chạm nhau. Cố Trà hừ lạnh: “Ngoan? Anh nghĩ tôi là thú cưng của anh à? Hay tôi phải giống những cô gái khác, nhẫn nhục chịu đựng, hầu hạ anh, chấp nhận anh, mê muội anh?” Cô chợt cười, giọng dịu đi: “Hay là, lý do anh không buông tha tôi, vì anh thật sự thích tôi rồi?”

Không thể phủ nhận, nụ cười của cô đầy sức hút. Trì Đàm thoáng thất thần, buông tay cô ra. Với hai chữ “thích tôi” ấy, anh không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận. Có lẽ chính anh cũng chưa rõ là đang diễn hay đã thành thật.

Nhìn anh như vậy, trong mắt Cố Trà lóe lên vài phần hứng thú.

Trì Đàm dường như không muốn phí thời gian, trực tiếp bế cô lên, hơi thô bạo đặt vào xe: “Thắt dây an toàn.”

Cố Trà vẫn không nhúc nhích.

Anh lạnh lùng nhìn cô: “Trà Trà.” Như thể ra tối hậu thư.

Cố Trà ngẩng lên, lặng lẽ nhìn lại anh.

Cô có trái tim cứng rắn nhất, nhưng lại mang vẻ ngoài dịu dàng, mỹ lệ. Khi đôi mắt long lanh ấy nhìn anh, Trì Đàm dần dần mềm lòng.

Anh cúi xuống thắt dây an toàn cho cô. Hương hoa trà nhè nhẹ từ cô thoảng vào tim anh, hơi thở cô phả lên má anh, làm rối loạn nhịp thở của anh.

Sau khi thắt xong, Trì Đàm không đứng dậy ngay, hơi nghiêng mặt. Hơi thở nặng nề của anh đối diện nhịp thở đều đặn của cô. Cô khẽ ngẩng lên, đôi mắt nhạt màu chẳng chút cảm xúc: “Trì tiên sinh, thắt xong thì tránh ra.”

Cô dường như mãi mãi bình tĩnh, chẳng gì lay chuyển được cảm xúc của cô.

“ Em biết khi tôi thấy những tấm ảnh đó, tôi nghĩ gì không?” Chỉ cách nhau chưa đầy nửa tấc, bất kỳ hành động hay lời nói nào của anh cũng bị cô cảm nhận một cách phóng đại. Nhưng bất ngờ là, Cố Trà lại nhận ra một tia… sâu đậm trong giọng anh?

“Tôi không quan tâm.” Cô vẫn đáp nhạt.

“Tôi sợ em giận, nên mới đến.”

Anh chống tay hai bên vai cô, nhốt cô gái nhỏ trong vòng tay mình, giọng chậm rãi, trầm thấp: “Em có thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì, như tôi để ý em, thích em, hay thậm chí, tôi yêu em.”

Cố Trà lặng lẽ nhìn vào mắt anh, rồi bất chợt mỉm cười: “Xong chưa?” Cô đẩy anh ra, có chút mất kiên nhẫn nhắm mắt lại. “Xong thì lái xe đi.”