Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 34



Cô mang sự kiêu ngạo ngông cuồng, điều mà Cố Thương đã sớm biết. Dĩ nhiên, ông không phải kiểu  thích thuyết giáo. Nhà họ Nhạc vốn là bên làm sai trước, nên chẳng thể trách Cố Trà . Ông thở dài: “Con đã trưởng thành, còn ta thì già rồi.”

Lão gia chống gậy, chậm rãi đứng dậy. “Sau này, con sẽ còn một chặng đường dài phải đi. Hãy nhớ, hạt giống gieo hôm nay, sau này sẽ gặt quả. Đến lúc đó, chỉ có con tự giải quyết, không ai giúp được con, cũng chẳng ai có thể giúp. Đây là…” Ông bước ra ngoài. “Trách nhiệm con phải gánh vác với tư cách người thừa kế nhà họ Cố, và cả với tư cách cháu gái của ta.”

Dáng lưng lão gia tuổi già vẫn thẳng tắp, mỗi bước chân vững chãi kiên định. Nhìn bóng lưng Cố Thương, Cố Trà bỗng nhớ lại nhiều năm trước, khi cô đứng trước giường bệnh của ông, chủ động xin làm người thừa kế nhà họ Cố. Lúc ấy, Cố Thương từng hỏi: “ Con đã sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn gian khổ chưa? Dù đó là những thứ con không muốn, những thứ con chán ghét, những thứ con không gánh nổi. Dù vậy, con vẫn sẵn sàng chứ?”

Năm ấy, cô bé non nớt kiên định gật đầu: “ Con sẵn sàng.”

Qua bao năm, Cố Trà vẫn có thể tự tin nói với chính mình:  Cô dĩ nhiên đã sẵn sàng.

Những năm qua cô đã trải qua thế nào, chẳng ai hiểu rõ hơn cô. Cô vẫn còn nhiều việc chưa làm. Ít nhất, đến ngày chạm tới chân tướng, cô phải biết cha mẹ mình đã qua đời ra sao, nhà họ Cố rốt cuộc giấu bí mật kinh thiên gì. Có lẽ khi cô nắm quyền, mọi thứ sẽ được phơi bày…

Ngô Mạn nhẹ nhàng nắm tay cô. Cố Trà hoàn hồn, nhìn bà. Ngô Mạn dịu dàng an ủi: “Ông nội muốn con hiểu con đường này gian nan, lòng người hiểm ác. Một cô gái nhỏ như con đại diện nhà họ Cố đối mặt bao chuyện, thật không dễ dàng.”

“Cảm ơn nhị thẩm.”

Cố Diệp cười hỏi: “Khi ta không ở đây, hai thằng trời đánh này có bắt nạt con không?”

“Không có ạ.”

“Không có thì ta yên tâm rồi. Con vừa về nước, ta và nhị thẩm phải sang Anh quốc công tác, chưa thể ở bên con nhiều, con đừng giận nhé.”

Cố Trà mỉm cười lắc đầu: “Nhị thúc nói gì vậy, con đâu có trách thúc.”

Cố Diệp cho người mang một vật lên, là một hộp quà nhung đen tinh xảo, đỉnh hình bầu dục, đế vuông, viền nạm một dãy kim cương.

Ông đưa cho Cố Trà : “Nhị thẩm bảo món này hợp với con . Ta thì chẳng hiểu mấy thứ trang sức các cô gái thích, con mở ra xem có ưng không.”

Cố Trà không khách sáo, cảm ơn rồi vui vẻ nhận lấy.

Khi mở hộp, cô khẽ híp mắt.

Everlasting Love?

Đôi khuyên tai hồng bảo thạch giống hệt món Trì Đàm từng tặng. Chẳng phải nói trên thế giới chỉ có một đôi duy nhất sao?

Là đại tiểu thư ngậm thìa vàng sinh ra, Cố Trà từ nhỏ đã thấy vô số báu vật danh phẩm. Đôi khuyên trước mắt không giống đồ giả, và món Trì Đàm tặng chắc chắn cũng là thật. Vậy… trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu đôi Everlasting Love? Hay địa chỉ mảnh bản đồ kho báu thứ hai nằm trong một trong những đôi này?

“Sao thế, không thích à?” Ngô Mạn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cố Trà mỉm cười: “Rất thích, cảm ơn nhị thúc nhị thẩm.”

“Thích là tốt rồi. Chúng ta còn việc, hôm khác sẽ về thăm con.” Vợ chồng Cố Diệp không ở lại nhà họ Cố.

Cố Trà gật đầu.

Cố Sâm và Cố Lệnh tiễn cha mẹ đi. Sảnh lớn chỉ còn Cố Trà . Văn Cảnh liếc đôi khuyên tai trong hộp quà: “Tiểu thư, xử lý thế nào?”

“Đôi khuyên này không có vấn đề gì, cũng chẳng có thứ tôi muốn. Đã là quà của trưởng bối, thì cất đi.” Đưa hộp cho anh ta , Cố Trà định rời đi thì nhớ ra gì đó, quay lại cười với Văn Cảnh: “Dặn người dưới chăm sóc tốt tam thẩm và Chị Hân nhé, đừng để họ chịu thiệt.”

Văn Cảnh hiểu ý: “Tiểu thư yên tâm.”

Dáng người yểu điệu của thiếu nữ dần khuất xa. Văn Cảnh cúi nhìn đôi khuyên tai, ánh mắt sâu thẳm.

Sau hôm ấy, nhà họ Cố yên ắng một thời gian dài. Có lẽ vì căn phòng tối kia lâu rồi không ai ghé, nhiều người hoảng hốt, làm việc cẩn thận hơn, đặc biệt khi đối mặt với đại tiểu thư.

Cố Trà rất hài lòng với điều này.

Nhà họ Cố trong không khí tĩnh lặng ấy, giữa cơn tuyết lớn cuối đông, đón Tết Âm Lịch. Cố Trà trải qua một đêm Giao thừa không quá náo nhiệt ở nhà họ Cố.

Cô nhận được vô số thiệp mời tiệc tùng, nhưng gần như đều khéo léo từ chối.

Vì Tết nên Trịnh Xu và Cố Hân được thả ra vài ngày.

Sau lần này, mẹ con họ quy củ hơn nhiều, ít nhất không dám nói năng bừa bãi trước mặt Cố Trà , coi như có chút hiệu quả. Nhưng sau đó, họ vẫn phải trở lại căn phòng tối để “tĩnh tư”. Lão gia Cố Thương vốn lạnh lùng chưa nguôi giận, mẹ con họ chưa thể tự do.

Mùng hai Tết, nhà họ Cố tổ chức tụ họp gia đình.

Trước bữa cơm, trong lúc trò chuyện, Cố Lệnh bỗng thần bí huých khuỷu tay vào Cố Trà :  “Cho em xem cái thú vị, xem không?”

Cố Trà lắc đầu: “Không xem.”

Cố Lệnh không chịu, kiên quyết dí điện thoại trước mặt cô: “ Hot search số một, nhất định phải xem!”

Cố Trà khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại: Trì Đàm, Cao Văn Tâm, Dương Vân Tiêu.

Ba cái tên vững vàng chiếm đầu bảng chủ đề. Liếc qua, Cố Trà đại khái hiểu chuyện gì xảy ra.

Cố Lệnh sợ cô không rõ, nhiệt tình ghé lại: “Có tò mò chuyện gì không?”

Cố Trà bình thản nhìn anh ta .

Cố Lệnh tiếp tục: “Có muốn biết rắc rối giữa ba người họ không?”

Cố Trà vẫn bình tĩnh như thường.

Cố Lệnh bĩu môi: “Em không thể nói là muốn biết à? Làm anh tức chết!”

Cố Trà cong môi, thờ ơ gật đầu phối hợp: “Ừ, muốn biết, anh nói đi.”

Cố Lệnh nhất thời nghẹn lời, nhưng vì tâm hồn bát quái ,anh lập tức hào hứng trở lại: “Em không biết đâu, tiệc mừng công của bộ phim Cao Văn Tâm tổ chức hôm qua, đông người tham gia lắm, trong đó có cả Dương Vân Tiêu. Rồi em đoán xem! Dương Vân Tiêu là thanh mai trúc mã của Trì Đàm, cô ta từ lâu đã coi Trì Đàm như vị hôn phu của mình. Cái tính chiếm hữu đó không phải dạng vừa đâu. Cô ta biết Cao Văn Tâm cũng thích Trì Đàm, thế là hai người phụ nữ này xông vào nhau ngay tại tiệc mừng công! Cảnh tượng đó, chậc chậc chậc, bạn anh còn quay được video, em muốn xem không?”

Cố Lệnh tỏ ra nhiệt tình, tha thiết nhìn cô.

Cố Trà lắc đầu nhàn nhạt: “Không cần, em không xem đâu.”

Cố Lệnh bĩu môi, lẩm bẩm: “Sao anh lại cảm thấy em cứ như kiểu cái gì cũng biết ấy nhỉ.”

“Ừ, đúng vậy.” Cố Trà mỉm cười nhẹ, đón lấy ly champagne từ Louis, nhấp một ngụm.

“Em biết thật à?” Cố Lệnh càng tò mò, ngọn lửa hóng hớt bùng cháy dữ dội: “Nói mau, làm sao em biết được? Anh đây là tay săn tin cừ khôi, không lẽ em còn nhanh hơn anh?”

Cố Trà cười sâu xa: “Vì chính em là người làm chuyện này mà.”