Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 37



Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước. Có lẽ cô đang tắm.

Trì Đàm không vội, thong thả ngồi xuống giường cô, chờ đợi.

Khi Cố Trà bước ra, mặc áo choàng tắm dài, Trì Đàm đang dựa vào đầu giường, đầu hơi cúi, mắt nhắm, như thể đã ngủ. Cố Trà ngồi xuống sofa cạnh giường, dùng khăn bông chậm rãi lau tóc.

“Sao không sấy tóc?” Giọng trầm thấp vang lên.

Tay Cố Trà khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục lau tóc: “Tỉnh rồi thì về đi. Đến phòng tôi làm gì?”

“Cả con phố này là của tôi, kể cả căn phòng em đang ở.”

Cố Trà cười khẩy, ném chiếc khăn ướt lên sofa: “Được thôi. Vậy anh ngủ đây đi, tôi tìm chỗ khác.”

Tóc cô vẫn chưa khô, vài giọt nước nhỏ từ đuôi tóc.

Thời tiết đầu xuân, nhiệt độ khá thấp. Dù trong phòng không thấy lạnh, nhìn dáng vẻ cô thế này, Trì Đàm vẫn khẽ nhíu mày.

“Đứng lại.”

Cố Trà chẳng buồn dừng bước. Trì Đàm sải bước tới, nắm cổ tay cô, vác cô lên vai rồi ném xuống giường.

Động tác chẳng chút nhẹ nhàng. Cố Trà ngồi bật dậy, trừng mắt: “Anh làm gì?”

Anh quay lại phòng tắm, lấy vài chiếc khăn khô ném trước mặt cô, tay cầm máy sấy cũng tiện thể ném luôn: “Sấy khô tóc đi.”

“Anh quản tôi làm gì?” Vốn là đại tiểu thư quen tự do tự tại, Cố Trà tất nhiên không chịu để Trì Đàm kiểm soát. Cô chưa bao giờ có thói quen dùng máy sấy tóc, chỉ cầm khăn bông khô đặt lên đầu, chậm rãi lau. Động tác nhẹ nhàng ấy khiến Trì Đàm nhìn mà bực mình.

Anh bất ngờ giật lấy chiếc khăn trong tay cô, bật máy sấy lên và tự mình sấy tóc cho cô.

Cố Trà cố đẩy anh ra: “Trì Đàm, anh đừng có mà quá đáng!”

Cô gái nhỏ cứ ngọ nguậy, khiến gân xanh trên trán Trì Đàm nổi lên. Anh dứt khoát giữ chặt eo cô, kéo cô vào lòng, siết chặt: “Em đang ở nhà tôi, trên giường tôi, mà ăn mặc còn chẳng kín đáo. Cố Trà, tôi khuyên em nên ngoan ngoãn một chút.”

Quả thật, cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài, bên trong trống rỗng. Đang ở một mình với một người đàn ông trưởng thành, trong căn phòng đêm khuya, với bầu không khí thế này, dù cô không muốn nghĩ lung tung, đầu óc cũng đã rối bời.

Lời đe dọa của Trì Đàm khiến Cố Trà nhíu mày. Cô tự biết bản thân chẳng có chút võ mèo cào nào để đấu lại anh ta. Nếu anh ta thực sự muốn làm gì, có đến hai Cố Trà cũng chẳng cản nổi. Cô đành im lặng, sờ đến dây đai áo choàng, lén thắt một nút chết.

Loạt hành động nhỏ này không qua mắt được Trì Đàm.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Cố Trà lộ ra vẻ mặt khác ngoài sự lạnh lùng vô tình thường ngày. Hóa ra cũng  đáng yêu.

Xét cho cùng, cô chỉ là một cô gái nhỏ. Dù tâm cơ có sâu sắc, dã tâm có lớn thế nào, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối.

Trì Đàm chẳng nhận ra, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.

Vì là lần đầu sấy tóc cho con gái, động tác của anh hơi vụng về, nhưng lại chẳng làm cô đau. Cố Trà cũng là lần đầu được một người đàn ông ôm vào lòng sấy tóc.

Vì đang ở thế yếu, từ đầu đến cuối cô chẳng dám động đậy. Cả người như hiện lên một chữ “Ngoan” to đùng.

Trì Đàm khẽ cười. Cố Trà nghi hoặc nhìn anh: “Anh cười gì?”

Anh gạt mớ tóc trên mặt cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, giọng hơi khàn: “Thấy em đáng yêu.”

Cố Trà nhạt nhẽo dời mắt, không đáp.

Nửa tiếng sau, Trì Đàm cuối cùng cũng sấy khô tóc cho cô. Cố Trà như được ân xá, vội muốn chuồn ngay, nhưng vòng eo lại bị anh giữ chặt: “Gấp cái gì?”

Anh nhếch môi, giọng trầm thấp: “Cái nút em thắt bằng dây lưng kia dễ cởi lắm. Em càng động đậy, e là tôi càng nhanh tay. Em ngoan ngoãn, biết đâu tôi lại tha cho em.”

Ánh mắt Cố Trà lạnh đi: “Tôi nhắc anh, hiện giờ giữa chúng ta nhiều lắm chỉ là quan hệ hợp tác. Anh nên cân nhắc kỹ, nếu làm gì tôi, nhà họ Cố có để yên cho anh không.”

“Như em nói, hai người phụ nữ kia chẳng là gì với em. Tương tự, nhà họ Cố với tôi cũng chẳng là gì. Yên tâm, chỉ cần em không chọc giận tôi, tôi sẽ không làm gì đâu.” Tay anh nắm lấy dây đai áo choàng của Cố Trà . Chỉ cần anh động tay, lớp áo mỏng manh kia sẽ bị kéo tuột xuống. Rõ ràng là đang đe dọa cô.

Mặt Trì Đàm chậm rãi tiến gần. Cố Trà nghiêng đầu né tránh. Anh nhướng mày, ngón tay mạnh mẽ bẻ cằm cô lại, rồi từng nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên giữa trán, chóp mũi, và má cô.

Cố Trà tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Trì Đàm không thích ánh mắt ấy, đưa tay che mắt cô lại. Ánh nhìn của anh dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, khẽ cắn một cái không nhẹ không nặng, sợ cô đau, lại dịu dàng hôn lên khóe môi như để dỗ dành.

Cuối cùng thả lỏng vòng tay đang giữ chặt cô, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp kín: “Thấy chưa, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi làm xong việc tôi muốn, tự nhiên sẽ tha cho em.”

“Tôi muốn giết anh.” Cô bình tĩnh nhìn anh, nhưng đáy mắt lại bùng lên sát khí nồng đậm.

Trì Đàm nhướng mày cười: “Em xinh đẹp thế này, đã giết tôi cả ngàn lần rồi.”

Anh vốn định ở lại dỗ cô ngủ, nhưng Cố Trà đã mất kiên nhẫn nhắm mắt lại.Anh đợi mãi, cô vẫn chẳng buồn nói thêm câu nào. Trì Đàm đành rời đi trước.

Vừa đóng cửa, Cố Trà vốn đang yên lặng trong phòng bỗng đạp chăn dữ dội. Hai tay nắm chặt chăn, nghiến răng: “Trì Đàm, tôi với anh không đội trời chung!”

Tất nhiên, Trì Đàm chưa đi xa nên nghe rõ những lời này, cùng cả tiếng cô gái nhỏ đạp chăn. Anh cụp mắt, khẽ cười.

Bàn tay vuốt nhẹ lên môi.

Thật là giấu không nổi nữa rồi.

Thích cảm giác này chết mất.