Buổi sáng đầu xuân lạnh lẽo, trên cành cây còn đọng lớp tuyết mỏng. Ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc che khuất cảnh vật xa xa, chỉ còn một màu trắng xóa.
Cố Trà không có thói quen ngủ nướng, huống chi đang ở địa bàn của Trì Đàm, cô thực sự chẳng thể hoàn toàn thả lỏng.
Hứa Tiêu đến gõ cửa từ sớm, mời cô ra ngoài dùng bữa sáng cùng Trì Đàm.
Bầu không khí bữa ăn yên tĩnh lạ thường. Trên bàn ăn rộng lớn chỉ có cô và Trì Đàm ngồi đối diện. Cố Trà lặng lẽ ăn, thì Trì Đàm bất ngờ lên tiếng: “Tối qua ngủ ngon không?”
Có lẽ vì vừa thức dậy, giọng anh mang chút lười biếng khàn khàn. Cố Trà ngẩng lên, liếc anh một cái.
Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn cô đầy táo tợn và lộ liễu, nụ cười nhếch môi ẩn chứa ý vị khó lường.
Cố Trà lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừ”.
Trì Đàm đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lướt qua gò má cô, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay đi cùng tôi đến công ty.”
“Tại sao?”
Anh đưa ly sữa đến trước mặt cô. Cố Trà liếc nhìn ly sữa một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy và nhấp một ngụm.
“Em là bác sĩ riêng của tôi, dĩ nhiên phải theo tôi mọi lúc mọi nơi.”
“Theo anh mọi lúc mọi nơi là việc của thư ký, còn bác sĩ riêng chỉ xuất hiện khi anh cần. Mong anh hiểu rõ điều này.”
“Tôi cần em .” Anh hạ giọng, nhấn mạnh: “Mọi lúc mọi nơi.”
Cố Trà cảm thấy anh không phải đang cần cô, mà là muốn trêu đùa cô. Một con cá sấu lớn trong giới kinh doanh khét tiếng như anh, cả ngày dẫn cô ra vào như hình với bóng, muốn không gây scandal cũng khó.
Đến lúc danh tính cô bị lộ, truyền thông thổi phồng một phen, chuyện tình giữa người thừa kế nhà họ Cố và kẻ quyền lực nhà họ Trì chắc chắn sẽ nhanh chóng chiếm sóng các mặt báo kinh tế.
Anh ta đang muốn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió dư luận, thêm một mồi lửa vào scandal của Dương Vân Tiêu và Cao Văn Tâm. Không rõ anh ta muốn hai người phụ nữ kia cùng nhau đối phó cô, hay chỉ muốn cô nếm mùi scandal bủa vây. Dù là gì, ý đồ của Trì Đàm tuyệt đối không đơn giản.
“Đừng nghĩ xấu về tôi.” Giọng trầm thấp của anh kéo suy nghĩ đang lan man của Cố Trà trở lại. Tay anh đặt lên mu bàn tay cô: “Tôi chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em.”
Cố Trà bình thản rút tay ra, đặt thìa vào bát: “Giả bộ tình sâu ý đậm gì chứ? Dã tâm của anh đã sớm lộ rõ anh chẳng phải người tốt lành gì.”
Ngay từ đầu, anh ta đã cố ý tiếp cận cô, muốn lừa gạt tình cảm của cô, lợi dụng cái gọi là tình cảm để đạt mục đích. Thủ đoạn tuy vụng về đến nực cười, nhưng không thể phủ nhận chiến thuật tình cảm này cực kỳ hiệu quả. Từ xưa đến nay, cửa ải tình cảm luôn khó vượt qua. Việc Trì Đàm nghĩ ra cách này vừa cho thấy sự vô sỉ của anh ta, vừa chứng tỏ anh ta thông minh tuyệt đỉnh.
Nhưng đáng tiếc, Cố Trà không ngốc. Cô hiểu rõ Trì Đàm muốn gì, từ đầu đã giữ đầu óc tỉnh táo tuyệt đối.
Nếu không, với những lần trêu chọc lặp đi lặp lại của anh ta, có lẽ cô gái khác đã sớm sa vào lưới tình, sẵn sàng vì anh ta mà đầu rơi máu chảy.
Bây giờ cô rất tò mò. Tò mò xem anh ta có thể vô sỉ đến mức nào, và càng tò mò xem anh ta có thể lừa cô được bao lâu.
Vẻ mặt lạnh lùng của Cố Trà dần trở nên dịu dàng: “Được thôi, tôi sẽ đi cùng anh đến công ty.”
Trì Đàm rõ ràng nhận ra sự thay đổi của cô, ánh mắt lóe lên chút hứng thú. Anh thong dong nhìn cô một lúc lâu, đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng dặn dò: “Ngoài trời lạnh lắm, mặc thêm áo vào, tôi đợi em.”
Những cô hầu gái đứng gần đó có lẽ lần đầu thấy anh dịu dàng như vậy, tò mò liếc nhìn Cố Trà thêm vài lần.
Cố Trà cũng tỏ ra ngoan ngoãn, lặng lẽ về phòng để lấy thêm áo.
Phòng ngủ mà Trì Đàm chuẩn bị cho cô có lẽ là nơi ấm áp nhất trong cả trang viên, đầy đủ tiện nghi. Tủ quần áo đầy ắp trang phục mùa thu, được chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết, thậm chí cả nội y gợi cảm và quần tất. Cố Trà nhướng mày, đúng là biết cách chơi.
Người đàn ông đứng tựa vào xe, hút thuốc chờ cô. Cố Trà không để anh đợi lâu, nhanh chóng bước ra. Trì Đàm tự tay mở cửa xe cho cô, còn cẩn thận thắt dây an toàn.
“Xinh thật.” Anh ngồi vào xe, bất chợt nói.
“Cái gì?”
Trì Đàm mỉm cười nhạt: “Bộ quần áo rất hợp với em.”
Cô vốn sở hữu nhan sắc trời cho, không cần trang điểm vẫn đẹp đến nao lòng, kiểu người trời ban cho vẻ ngoài hoàn hảo. Chỉ cần tùy tiện khoác lên một bộ đồ, cô cũng khiến trang phục ấy trở nên đắt giá.
Cố Trà mím môi, như thể đang cười: “Cảm ơn.”
Cô gái đeo kính râm, che đi nửa cảm xúc trên gương mặt.