Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 49



Cuối con phố dài, chút ánh sáng mờ nhạt từ xa kéo đến.

Góc phố yên tĩnh vang lên tiếng bước chân…

Dần dần tiếng bước chân từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Trì Đàm đang đuổi theo một người.

Bóng dáng người ấy mờ ảo, lao về phía nơi có ánh sáng.

Anh đuổi theo rất lâu, rất lâu.

Đột nhiên, một tiếng súng vang lên.

Bóng người mơ hồ trúng đạn. Khi xoay người lại, Trì Đàm nhìn rõ gương mặt cô.

“Trà Trà!”

Cô sắp ngã xuống.

Trì Đàm liều mạng lao đến, ôm lấy cô gái đầy máu: “Trà Trà!”

Anh ra sức ấn vào vết thương trên người cô, nhưng dù cố gắng thế nào, máu vẫn không ngừng tuôn ra.

Anh chưa từng hoảng loạn, bối rối đến vậy.

Chỉ biết lặp đi lặp lại, nói năng lộn xộn, cầu xin cô đừng đi.

Thiếu nữ khẽ cong môi, bàn tay trắng nhợt nắm lấy vạt áo anh , kề sát tai thì thầm dịu dàng: “Tôi muốn anh mãi mãi nhớ rằng chính tay anh đã giết tôi. Tôi muốn anh mãi mãi đau đớn đến chết, sống không bằng chết. Tôi muốn anh mãi mãi sống trong hối hận, cô độc suốt quãng đời còn lại!”

Từng chữ như lưỡi dao lăng trì, khiến tim Trì Đàm đau đớn, ruột gan đứt đoạn.

Đột nhiên, thiếu nữ biến mất trong vòng tay anh. Trì Đàm sững sờ, rồi như phát điên lao theo ánh sáng: “Trà Trà , xin em đừng đi…”

Xin em đừng đi, xin cho anh một cơ hội…

Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi…

Anh không cần gì cả, chỉ mong em trở về bên anh…

“Trà Trà, Trà Trà!”

Ánh mặt trời chói chang, Trì Đàm lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Ngực vẫn phập phồng dữ dội, khóe mắt ướt át. Cơn đau đầu không hề thuyên giảm. Chỉ cần tỉnh táo, chữ “đau” lại khắc khoải hành hạ anh.

Anh ngồi ngẩn trên giường vài giây, như thường lệ vào phòng thay đồ, chỉnh tề mặc âu phục, cài lên túi áo một bông trà mi tinh xảo, rồi đi gặp Tống Ưu và mọi người.

Đây là việc anh làm mỗi ngày, cũng là điều anh vừa mong chờ, vừa sợ hãi nhất.

Khi Trì Đàm đến, nhóm Satan đã tề tựu đủ. Những kẻ từng cợt nhả giờ chẳng còn chút vui vẻ nào. Đối diện ánh mắt chờ mong của lão đại, Tống Ưu khó khăn mở miệng: “… Vẫn không có tin tức gì.”

Ánh mắt Trì Đàm tối sầm, thất hồn lạc phách rời đi.

Các anh em nhìn nhau, cúi đầu đầy u sầu.

Đã hai năm kể từ khi Cố Trà gặp chuyện.

Năm ấy ở Anh quốc, sau khi Trì Đàm vô tình bắn nhầm Cố Trà , tinh thần anh hoảng loạn. Trong khoảng thời gian đó, Cố Trà đã biến mất không dấu vết. Không ai biết cô sống hay chết, nhưng việc cô mất tích là sự thật không thể chối cãi.

Từ ngày đó, Trì Đàm bắt đầu lùng sục khắp thế giới tìm Cố Trà . Nhóm Satan gác lại mọi việc, dồn toàn lực tìm kiếm tung tích cô, nhưng hai năm trôi qua, họ vẫn không thu được gì.

Hơn nữa, tài bắn súng của Trì Đàm là bách phát bách trúng, không thể sai . Phát súng ấy đối với Cố Trà là chí mạng. Dù có tìm được, e rằng cũng chỉ là một thi thể.

Trì Đàm biết điều này , nhưng anh không muốn tin cũng không dám tin .

Có lẽ việc Cố Trà mất tích mang lại cho anh một chút an ủi, khiến anh tin rằng cô vẫn còn sống.

Từ đó, mục tiêu duy nhất trong đời anh là tìm kiếm cô.

Dã tâm quyền lực, giàu sang vô biên , tất cả dường như bị Trì Đàm lãng quên. Mấy năm nay, anh gần như ngập chìm trong men rượu, hiếm khi tỉnh táo. Đôi lúc nghĩ đến tự tử, may mà các anh em phát hiện kịp thời.

Anh đã gặp không ít bác sĩ tâm lý, nhưng trạng thái tinh thần vẫn vô cùng tồi tệ. Các anh em thực sự cảm thấy lão đại sắp phát điên rồi.

“Lão đại thật đáng thương,” Trương Sinh thở dài.

Hứa Tiêu hừ lạnh: “ Anh ta đáng lắm!”

“Ê, cô nói chuyện kiểu gì thế? Anh ấy là lão đại của chúng ta đó!” Tề Hành trừng mắt.

Hứa Tiêu không phục, mỉa mai đáp: “ Anh ta đáng bị vậy. Khi Cố tiểu thư còn sống thì lừa gạt, lợi dụng, làm tổn thương cô ấy. Đến khi cô ấy chết, ngay cả thi thể cũng không giữ được, anh ta mới đau lòng khổ sở. Đúng là báo ứng!”

Lời cô nói khiến mọi người không dám lên tiếng. “Báo ứng”  hai từ này quả thực như đúng.

Hứa Tiêu nói đúng. Nỗi đau khổ của Trì Đàm giờ đây gắn chặt với những tội lỗi anh gây ra trước kia. Nếu ngay từ đầu anh đối xử tốt với cô gái ấy, có lẽ cô đã không mất mạng oan uổng, còn anh cũng không sống như người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Các anh em đồng loạt thở dài.